Nó là một con có huyết mạch kỳ lân, còn có một chút giá trị, dùng Ngự Thú Thần Quyết thu phục nó, nuôi dưỡng một chút, ngộ nhỡ sau này tiến giai đến Thần thú còn có trợ thủ dùng miễn phí.
Nếu nó là con cái thì càng tốt, còn có thể đẻ trứng.
Lần trước Ly Ca ăn trứng của Thú thú, tu vi đã tăng lên rất nhiều.
Nếu mình có thể nuôi được Thần thú đẻ trứng như gà mái thì là điều khá hoàn hảo đấy chứ.
Mỗi ngày một quả trứng Thần thú, một tháng ba mươi quả, có khi là ba mươi mốt, một năm là ba trăm sau mươi lăm quả.
Lục Tiêu Nhiên chợt phát hiện hóa ra mình còn là một tiểu thiên tài chăn nuôi.
Nghĩ vậy, hắn bắt đầu thi triển Ngự Thú Thần Quyết.
Ngự Thú Thần Quyết tức là lấy một giọt tinh huyết của bản thân phối hợp với công pháp, rồi dung hòa với linh hồn của đối phương, từ đó đạt được mục đích khống chế nó.
Nhưng nếu đối phương có tu vi cao cường thì sẽ sinh ra năng lực kháng cự, hơn nữa tu vi càng mạnh thì lực kháng cự càng mạnh.
Thậm chí có khả năng thu phục thất bại vì nhiều tình huống đối phương tự sát tự bạo các loại.
Thực tế thì, con huyết mạch kỳ lân trước mắt chính là một trong những tình huống đó.
Lúc Lục Tiêu Nhiên bắt đầu thi triển Ngự Thú Thần Quyết, lúc đầu nó còn ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra được Lục Tiêu Nhiên đang muốn làm gì, nó lập tức bắt đầu phản kháng lại.
“Khốn khiếp! Ngươi đừng hòng biến bản tôn thành nô bộc của ngươi! Bản tôn chết cũng không phục tùng ngươi!”
“Gừ… gừ....”
Trong miệng con yêu thú màu xanh lam kia phát ra những âm thanh gầm gừ phẫn nộ, nó dùng toàn bộ sức lực của bản thân để phản kháng lại.
Tinh thần lực của cấp bậc Võ Tôn mạnh mẽ tới mức khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Nó phản kháng lại khiến cho Lục Tiêu Nhiên nhận phải công kích không nhỏ, mặc dù Ngự Thú Thần Quyết là Thần quyết, nhưng tu vi hiện giờ của Lục Tiêu Nhiên cũng chỉ mới đạt đến Võ Tôn thất trọng.
Tu vi của người thi thuật sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mức độ mạnh yếu của thần quyết.
Tu vi càng cao thì pháp lực càng phát huy mạnh mẽ!
Quan trọng nhất là, đây là thu phục chứ không phải giết chết.
Nếu muốn giết nó, Lục Tiêu Nhiên chỉ cần thi triển một chút công lực là có thể giết chết nó ngay trong nháy mắt.
Nhưng việc thu phục nó thì cần phải bỏ ra sức mạnh mãnh mẽ hơn gấp mấy lần so với việc giết chết nó.
Lục Tiêu Nhiên cảm thật được sức mạnh cực kỳ lớn trong từng đòn công kích của nó, hắn nhướn mày.
“Vẫn còn rất ngoan cố ghê đấy!”
“Ha ha ha ha… Từ bỏ đi nhân loại ngu xuẩn. Bản tôn tu hành sáu ngàn năm, lại còn sở hữu huyết mạch kỳ lân, sao một nhân loại nhỏ bé như người có thể thu phục ta được cơ chứ?”
Ngươi có thể giết ta, chứ đừng hòng thu phục ta.
Tinh huyết của ngươi, đừng hòng hòa vào trong linh hồn của bản tôn.”
Không còn cách nào khác, Lục Tiêu Nhiên khẽ thở dài, xem ra chỉ dựa vào một chút công pháp mà muốn thu phục con yêu thú mạnh như vậy là điều không thể.
Một giây sau, hắn lại tiếp tục thi triển Tam Nhất Chân Đồng.
Trong chớp mắt, sức mạnh tinh thần mạnh mẽ khiến cho yêu thú trọng thương.
“Gừ…! Không…!”
Khoảnh khắc đó, tinh thần của nó thất thủ, điều ấy giúp Lục Tiêu Nhiên lợi dụng thời cơ dùng tinh huyết xâm chiếm vào linh hồn nó, khống chế lấy nó.
Sau khi thi triển xong Ngự Thần Quyết Thú, Lục Tiêu Nhiên buông nó ra, lúc này yêu thú màu lam kia đã nằm trong sự khống chế của hắn, hoàn toàn không thể tháo chạy, cũng không thể uy hiếp hắn được nữa.
“Ta giết ngươi!”
Nó cảm nhận được tinh huyết của Lục Tiêu Nhiên đã hòa vào linh hồn nó, con yêu thú màu lam ấy giận dữ gầm lên một tiếng rồi tấn công về phía Lục Tiêu Nhiên.
Nhưng đáng tiếc, khi móng vuốt của nó chỉ còn cách không phẩy không một giây nữa thì chạm đến Lục Tiêu Nhiên, thì đã bị năng lực của hắn áp chế, cuối cùng không tiến thêm được một chút nào.
Dù nội tâm nó muốn giết Lục Tiêu Nhiên đến mức nào, hiện tại nó cũng không thể làm được.
“Nằm sấp xuống.”
Khi Lục Tiêu Nhiên hô khẩu lệnh, nó lập tức như một con chó nhỏ chịu nhục ngoan ngoãn nằm xuống đất.
“Bắt chước chó sủa hai tiếng xem nào.”
“Gâu gâu.”
“Đúng rồi đó, hài tử ngoan sẽ có thịt ăn, cho ngươi đồ ăn ngon.”
Dứt lời, Lục Tiêu Nhiên quăng cho nó một lọ đan dược Thánh giai.
Tuy con yêu thú màu lam không nói gì nữa, nhưng đôi mắt nó vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tiêu Nhiên, hiển nhiên nội tâm nó đang cực kỳ phẫn nộ, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lục Tiêu Nhiên.
“Nhân loại đáng ghét, dám thu bản tôn làm nô bộc, tuy rằng bản tôn không thể phản kháng lại, nhưng bản tôn tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện làm việc cho ngươi. Bản tôn sẽ chờ đến cái ngày mà ngươi chết đi, tinh huyết của ngươi sẽ tự động mất hiệu lực, lúc đó bản tôn lập tức khôi phục tự do của bản thân!
Lúc đó nếu có người muốn giết ngươi, đừng hòng bản tôn sẽ cứu.”
Sau khi nội tâm của con yêu thú màu lam tỏa ra một năng lực phản kháng cực kỳ phẫn nộ, nó nhìn nhìn đan dược trên mặt đất, ánh mắt toát lên vẻ cực kỳ khinh thường.
“Tên ngu xuẩn, lại muốn giở chiêu trò vừa đánh vừa xoa với bản tôn sao? Ngươi tưởng bản tôn là trẻ lên ba chắc? Bản tôn có nhảy từ trên núi xuống, chết bên ngoài, thì suốt đời suốt kiếp cũng không bao giờ ăn đan dược của ngươi.”
Bỗng nhiên lúc này nó ngửi thấy một mùi vị là lạ.
“Ơ… Mùi hương của đan dược này… Tại sao lại quen thuộc vậy nhỉ?”
Nó đi theo mùi hương tới bên cạnh bình sứ, mở bình ra, hai con mắt thú lập tức trợn tròn.
“Ôi trời ơi… khí tức này… Là thánh đan!”
Nó còn nhớ hai ngàn năm trước, nó từng bắt được một con yêu thú giai cao ở bên đầm nước, trùng hợp thay con yêu thú đó cũng vừa tấn công một đám tu sĩ nhân loại, cướp được một viên đan dược Thánh giai.
Nhờ viên đan dược kia, nó cũng được nâng cao một chút cảnh giới.
------------------------
1&2/9 mình sẽ bạo 50 chương
Thứ nhất để cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ truyện thời gian qua.
Thứ hai xin mọi người ném ít kim phiếu để truyện duy trì top 20 thôi là mình vui rồi
Từ khi mình gia nhập nhóm Thánh Thiên Tiên Vực chưa có truyện nào on top 20 :(
Xin các cám ơn các đại lão, cầu bao nuôi.