Dù đã trải qua hai ngàn năm, nhưng trong ký ức của nó vẫn khắc ghi khí tức của Thánh đan đến tận xương tủy.
Vậy mà hiện tại, trước mặt nó lại là một bình Thánh đan, nhìn qua số lượng trong đó thì sợ là không dưới năm mươi viên đan.
“Ực ực.”
Yêu thú màu lam kia nuốt nước miếng, nhìn Lục Tiêu Nhiên đã đi đến phía xa tiếp tục bày trận pháp, cúi đầu nói:
“Hừ, dù sao ta cũng đã bị hắn hại, ăn một chút đan dược của hắn coi như bù lại tổn thất vừa rồi.”
Nó nhanh chóng lén lút lấy ra một viên đan dược, lặng lẽ lén nhìn Lục Tiêu Nhiên, thấy thấy hắn không nhìn qua bên này bèn tức tốc nhét vào miệng.
Ngon quá.
Cực kỳ ngon.
Chính là cái mùi vị này.
Khiến cho nó nhớ đến tận hai ngàn năm!
Mùi vị quá tuyệt vời!
Rộp rộp, yêu thú màu lam nhai hai cái rồi nuốt đan dược xuống, sau đó cẩn thận lấy bốn mươi chín viên đan dược còn lại nắm chặt trong móng vuốt của mình.
Đồ tốt như vậy, không dễ có được, nhất định phải thật quý trọng.
Không được tham lam, hai ngày mới được ăn một viên.
…
Cũng cùng lúc đó, phía xa xuất hiện hai vệt sáng vút tới với tốc độ rất nhanh, là Vân Ly Ca và Cơ Vô Hà đã tìm được Thanh Đồng Cổ Điện trở về.
Hai người nhanh chóng đến bên cạnh Lục Tiêu Nhiên.
“Sư tôn, bọn ta đã tìm được Thanh Đồng Cổ Điện đem về rồi.”
Lục Tiêu Nhiên cầm lấy túi trữ vật của Vân Ly Ca, thần niệm quét qua, lúc này mới gật đầu rồi nói:
“Lần này ta không truy cứu lỗi lầm của ngươi. Nhưng sau này nếu còn ngươi còn tái phạm, vậy thì đừng trách ta không khách khí.”
“Sư tôn yên tâm, sau này bọn ta nhất định sẽ cẩn thận.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu rồi lấy ra mười mấy bình đan dược ném cho Vân Ly Ca.
“Chỗ này là có hai ngàn viên Thái Cực Càn Khôn Đan Đế giai hạ phẩm, có thể nhanh chóng bổ sung linh khí, rất có lợi cho việc tu luyện, từ hôm nay trở đi các ngươi phải cố gắng tu luyện cho ta, sớm ngày luyện thành cường giả tuyệt thế, biết chưa hả?”
“Vâng, sư tôn yên tâm, bọn ta nhất định sẽ cố gắng.”
Cách đó không xa, bình sứ trên tay yêu thú màu lam lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Niềm vui khi có được Thánh đan của nó giờ đã hoàn toàn biến mất.
Tất nhiên hai người Vân Ly Ca đã chú ý đến yêu thú màu lam, đột nhiên nghi ngờ nói:
“Ơ, sư tôn nuôi chó từ khi nào thế?”
Lục Tiêu Nhiên im lặng, lát sau mở miệng nói:
“Nó không phải linh dương sao?”
“Linh dương có lông đó, nó không có lông, ngươi xem cả người nó trụi lủi, một sợi cũng không có.”
“Chó cũng có lông mà.”
“Chó có lông nhưng chó ghẻ thì không.”
Yêu thú màu lam nổi giận đùng đùng gầm lên một tiếng, bày tỏ nội tâm ấm ức của nó.
Cơ Vô Hà nhíu mày, có chút khó chịu nói:
“Sư tôn, con chó này không chịu nghe lời, nhất định có ngày phản chủ, hay là ta đem nó đi hầm thịt cho rồi.”
Lục Tiêu Nhiên lập tức lắc đầu.
“Không được không được, nó là sủng vật ta vừa thu được.”
Lúc này, Vân Ly Ca cũng lên tiếng:
“Thực ra ta thích ăn thịt chó nướng than. Rắc bột ớt, thì là, muối, hồ tiêu các thứ lên trên, mùi vị phải nói là số một.”
Lục Tiêu Nhiên đột nhiên im lặng.
Đến Ly Ca cũng nói là muốn ăn, hay là làm thịt nó?
Dù sao thì nó cũng không nghe lời, giết nó rồi để đám người Ly Ca nâng cao tu vi, cũng rất tốt.
Yêu thú màu lam là nô bộc của Lục Tiêu Nhiên, tuy không thể đọc được suy nghĩ của hắn, nhưng nó nhìn ra tâm tình hắn thay đổi.
Nội tâm của Lục Tiêu Nhiên giờ phút này lại tỏa ra một luồng sát khí.
Nó bị dọa đến rùng mình, vội vàng phe phẩy cái đuôi chạy đến nhảy cẫng lên, còn kêu ẳng ẳng, cuộn mình lại tỏ vẻ dễ thương.
Lục Tiêu Nhiên nhìn thấy nó lại nghe lời, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, sau này chúng ta tu luyện còn phải có nó canh giữ sơn môn, làm chó giữ cửa, giết nó thì phí lắm.”
“Được, sư tôn nói có lý, sư muội, chúng ta không ăn nữa.”
Cơ Vô Hà gật đầu, một lúc sau mọi người cùng trở về trên núi.
Yêu thú màu lam lập tức thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngã xuống đất.
Cuối cùng cũng thoát được một kiếp.
Thật là nhục nhã.
Nó đường đường là một yêu thú cấp bậc Võ Tôn, vậy mà lại phải làm thần thú giữ cửa cho một giáo phái tồi tàn rách nát không có tiếng tăm.
Thật là nỗi buồn chồng chất nỗi buồn.
Nhưng hiện tại vẫn còn nhẫn nhịn vì đan dược được.
Dù sao thì nó cũng đã bị Lục Tiêu Nhiên thu phục không có cách nào bỏ chạy, thôi thì ở đây ăn đồ của bọn họ, uống nước của bọn họ.
Đợi đến ngày Lục Tiêu Nhiên bị người ta chém giết, không chừng nó cũng đã trở thành thần thú, nhân cơ hội âm thầm mà chạy thoát.
Khi mọi người đi lên trên núi, Lê Trường Sinh cũng đã xây xong phòng ở và bậc thang lên núi.
Chưa kể dù rằng hắn đã bị Lục Tiêu Nhiên phong ấn sức mạnh, nhưng tốc độ của một người tu vi Võ Vương thập trọng cũng sẽ khác với người bình thường.
Lục Tiêu Nhiên tự mình đặt bút đề tên ba chữ “Vô Danh Tông” thật to trên sơn môn.
Lúc này, trên danh nghĩa, Vô Danh Tông mới chính thức được xem như là đã thành lập.
Trong lòng Lục Tiêu Nhiên bất giác cảm thán một tiếng.
Cuối cùng hắn cũng có tông môn của chính mình, tuy nhỏ, ít đệ tử, ngay cả trưởng lão cũng không có, nhưng hắn là tông chủ, vậy là đủ rồi.
“Các đồ nhi, ngày hôm nay, Vô Danh Tông của chúng ta chính thức được thành lập.”
“Tốt lắm!”
Vây Ly Ca kịch liệt vỗ tay, nhìn dáng vẻ của hắn cứ như là nghe được chuyện gì kinh thiên động địa lắm.