Ầm --!
Trong khoảnh khắc đó, mặt đất chấn động kịch liệt không ngừng, một đám mây hình nấm đột nhiên bốc lên.
Sóng xung kích một đường quét qua, làm đất đá trên mặt đất trong phạm vi trăm nghìn mét đều bị xé rách sâu hơn hai mét, hình thành một cái hố to lớn với đường kính hơn hai trăm nghìn mét.
Khi khói bụi dần dần tan đi, sắc mặt của Tuệ Tâm cực kỳ nặng nề, lúc này, trong đầu hắn đang không ngừng vang lên từng âm thanh một.
“Ting! Cảm nhận được tính mạng của ngươi đang bị uy hiếp, Đại Thừa Kim Cang Quyết đang cấp tốc tu luyện, tốc độ tu luyện tăng lên gấp mười lần bình thường.”
…
“Ting! Cảm nhận được tính mạng của ngươi đang bị uy hiếp, Khinh Công Thủy Thượng Phiêu triển khai hình thức nổ tung, trực tiếp hóa thành công pháp Áo Nghĩa.”
…
“Ting! Cảm nhận được tính mạng của ngươi đang bị uy hiếp, Tiểu Thừa Như Lai Thần Chưởng đang cấp tốc tu luyện, tốc độ tu luyện tăng lên gấp ba lần bình thường.”
…
“Ting...”
…
Từng âm thanh từng âm thanh vang lên trong đầu Tuệ Tâm, mỗi một lần vang lên đều khiến cho trái tim của Tuệ Tâm bỗng dưng lại chấn động dữ dội một chút.
Hắn rất muốn chạy.
Nhưng mà hắn biết, đối mặt với một người có thể khiến cho nhóm công pháp của mình đều cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ là… không phải muốn bỏ chạy là bỏ chạy được.
Không có thời cơ thích hợp, cho dù thi triển một ít bí pháp, căn bản cũng không làm nên chuyện gì.
Khói bụi dần dần tiêu tán, một bóng dáng sừng sững đứng ở trên sườn núi cách đó không xa, Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên sớm đã kích động đến mức hai mắt đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt.
“Sư tôn! Đồ nhi cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”
Thế nhưng, “Lục Tiêu Nhiên” này cũng không phản ứng lại hai người bọn họ, chỉ xoay người, quan sát Tuệ Tâm ở phía dưới.
Tống Tích Niên nhỏ giọng mở miệng nói:
“Sư huynh, ngươi có cảm thấy sư tôn hình như có gì đó khang khác hay không?”
Lê Trường Sinh nhíu mày.
“Nghe ngươi nói như vậy, hình như, đúng là có một chút vấn đề như vậy. Thế nhưng, rốt cuộc là vấn đề gì thì ta lại không nói được.”
“Ngươi có cảm thấy, sư tôn này, giống như một tên ngốc to xác không?”
“Trời ~! Ngươi muốn chết à!”
Lê Trường Sinh lập tức che miệng Tống Tích Niên lại, sau đó hắn cẩn thận nhìn về phía bóng dáng Lục Tiêu Nhiên.
Hình như… Quả thực là có chút giống.
Sao nhìn từ góc độ nào cũng thấy sư tôn hơi có chút ngơ ngác nhỉ, dáng vẻ không được thông minh cho lắm.
Trên thực tế, phân thân của Lục Tiêu Nhiên quả thực chưa từng có nhiều biến hóa tình cảm, chẳng qua chỉ là một cỗ máy giết chóc có một phần trí nhớ của Lục Tiêu Nhiên.
Bọn họ chỉ đơn thuần vì hoàn thành nhiệm vụ mà Lục Tiêu Nhiên giao cho mà ra đời.
Bọn họ sở hữu tu vi cường đại giống như Lục Tiêu Nhiên, công pháp giống Lục Tiêu Nhiên.
Nhưng mà bọn họ không thể có lối suy nghĩ giống Lục Tiêu Nhiên, nếu không thì làm sao chủ thể có thể khống chế được phân thân được?
Thế nhưng, bản thân phân thân ra đời đều chỉ là vì chiến đấu, cho nên cũng không cần thiết phải xoắn xuýt điểm này.
Nếu không, nếu tất cả phân thân đều có ý thức, về sau Lục Tiêu Nhiên cưới vợ, động phòng, chẳng phải là muốn làm một đại hội thể dục thể thao?
Nói vậy, phỏng chừng ngày hôm sau Lục gia phải cấp cho tân nương tử một gói nâng quan tài.
Cũng mặc kệ phân thân của Lục Tiêu Nhiên biểu hiện như thế nào, không phải hai đệ tử thân truyền là Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên có thể tự bình luận xằng bậy.
Nếu bản thể của Lục Tiêu Nhiên ở trong này, phỏng chừng là đã sớm hung hăng đánh hai tên tiểu tử thối này trước một trận.
Phân thân của Lục Tiêu Nhiên nhanh chóng nhìn chằm chằm Tuệ Tâm ở phía dưới, khiến cho nội tâm của Tuệ Tâm run rẩy một trận.
Thật là đáng sợ!
Mặc dù chỉ là hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một loại cảm giác áp bách khiến cho người khác sợ hãi.
Này quả thực là mẹ nó gặp quỷ rồi.
Nam nhân này, quả thực không phải là người!
Chính mình đã là thiên chi kiêu tử của thế hệ trẻ Phật Môn, tuổi còn trẻ đã là cường giả Thần Vương cảnh nhất trọng, thậm chí còn có công pháp tự động thăng cấp, tự động tu luyện, có vận mệnh kỳ lạ như vậy trong người.
Thế nhưng mặc dù là như vậy, đối phương đều có thể nghiền áp mình một cách hoàn mỹ.
Đây là việc đáng sợ đến mức nào chứ?
Phải biết rằng, có rất nhiều cao thủ bên trong Phật Môn, không phải là hắn chưa từng gặp cường giả cấp bậc Thần Đế!
Tuy rằng Thần Đế cường hãn, nhưng mà lại cho hắn cảm giác, chỉ cần mình cố gắng một chút là có thể đuổi kịp, là có thể tu luyện thành.
Thế nhưng nam nhân này, lại làm cho mình có một loại cảm giác áp bách tự ti mặc cảm, vô lực phản kháng lại.
Dường như mình ở trước mặt hắn, nhất định là chỉ giống như một con kiến mà thôi.
Bất luận mình cố gắng như thế nào, đối phương vẫn đều có thể dễ dàng dồn mình vào chỗ chết!
“Ực.”
Sau khi Tuệ Tâm nuốt một ngụm nước bọt, lại đột nhiên chỉ tay lên trời.
“Ha ha ha, Phật Môn trưởng lão của ta đến rồi.”
Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên lập tức nhìn lên trời, còn phân thân của Lục Tiêu Nhiên thì trực tiếp chém ra một đao.
“Chết tiệt! Vô tình thế sao?”
Dưới chân Tuệ Tâm như được bôi dầu, lập tức thi triển Khinh Công Thủy Thượng Phiêu đã được tiến hóa thành cấp bậc Áo Nghĩa.
Có điều, tuy bàn tay vàng của hắn lợi hại nhưng tu vi của hắn lại kém xa phân thân của Lục Tiêu Nhiên.