“Thượng Phật, Thượng Phật!”
Trưởng lão Phật Môn thất kinh hồn vía.
Thượng Phật là do Linh Sơn phái xuống, dẫn dắt Phật Mônở thế giới này, nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ thật sự gánh vác không nổi.
“Thượng Phật, ngươi không sao chứ?”
Nghe tiếng gọi của trưởng lão, Thượng Phật từ từ mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo cùng sát ý.
Hắn đến thế giới này, chủ trì công tác của Phật Môn của thế giới này, đã qua gần mười ngàn năm, vì Phật Môn mà bồi dưỡng ra không biết bao nhiêu vị Tiên nhân, tích lũy không biết bao nhiêu công đức.
Mắt thấy, sau khi đại hội Độ Ma lần này hoàn thành, hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, trở về Linh Sơn nhận thưởng, đồng thời có thể mượn phần thưởng này để nâng cảnh giới của mình lên một tầng cao hơn, đi trùng kích vị trí Phật Đà Tôn Giả.
Nhưng bây giờ, tại giờ phút quan trọng này, lại xảy ra chuyện như thế này.
Lần này, đừng nói là tấn công vị trí Phật Đà Tôn Giả, không bị trừng phạt đã là không tệ rồi.
Trong Phật Môn, tuy phần thưởng rất phong phú, nhưng một khi không cẩn thận, làm không tốt, cũng sẽ bị trừng phạt rất nặng nề.
Sự kiên trì và nỗ lực hơn mười ngàn năm của hắn sao có thể hoàn toàn hóa thành cát bụi ngay tại đây được chứ?
Sau khi dần dần bình tĩnh lại, hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng:
“Phái người đi điều tra, phái trưởng lão đi điều tra, nếu như tìm được đối phương, không được bỏ qua, giết chết không tha.”
“Nhưng mà Thượng Phật, những nơi xuất hiện thật sự rất nhiều, tuy cao thủ chùa Bồ Đề chúng ta không ít, nhưng cũng như là lấy muối bỏ biển mà thôi.”
“Thế thì bảo các tông môn khác ở địa phương hợp sức điều tra. Thông báo cho bọn họ, ai tra được người sẽ thưởng thần tinh, Thần đan, và các tài nguyên khác.
Nếu không chịu nghe theo mệnh lệnh của bản tọa, giết chết không tha.
Tóm lại, thà giết sai một ngàn người, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua một người.”
“Vâng!”
Bên chỗ Lục Tiêu Nhiên, hắn vừa mới trở về biệt viện của mình, thần lực trong người lại rung chuyển, vậy mà lại đột phá thêm một cảnh giới, từ Thần Hoàng cảnh nhị trọng, lên đến Thần Hoàng cảnh tam trọng.
Khiến Lục Tiêu Nhiên không khỏi có chút vui mừng.
“Xem ra những đồ đệ khác đều rất nỗ lực, vậy mà lại để ta tăng thêm một tiểu cảnh giới, đạt đến Thần Hoàng cảnh tam trọng rồi. Xem ra, không bao lâu nữa, ta có thể đột phá được tu vi Thần Tôn.
Sắp được Thần Tôn rồi, Thần Đế còn xa nữa sao?”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, đồng thời, có cả giọng nói của đường ca Lục Tiêu Nhiên.
“Tiêu Nhiên, ngươi không sao chứ?”
Lục Tiêu Nhiên thuấn di đến cửa, mở cửa phòng ra.
“Ta không sao, đường ca đến tìm ta có phải có chuyện gì không?”
“Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, ta chỉ là đến đưa tài nguyên tu luyện cho ngươi thôi.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu, cầm lấy túi trữ vật. Trong túi trữ vật nhỏ có chứa các loại đan dược, thần tinh.
“Hiện tại tu vi của ngươi đến đâu rồi?”
“Vừa mới đạt đến Sáng Thần cảnh.”
“Cũng đã đạt đến Sáng Thần cảnh rồi à, không tệ, không tệ nhỉ.”
“Đều nhờ hồng phúc của lão tổ, cũng là do ta gặp may mà thôi.”
“Đúng, không sai, là nhờ hồng phúc của lão tổ. Nếu không phải lão tổ, Lục gia chúng ta bây giờ, sợ là đã cửu tử nhất sinh rồi.”
“Không đến nỗi đó chứ, có khoa trương thế không? Lão tổ không ở đây, Lục gia chúng ta vẫn chỉ là gia tộc nhỏ bé, lẽ nào còn có thể đi gây chuyện gì được sao?”
Lục Tiêu Trần lại thở dài.
“Là ngươi không biết đó thôi, bây giờ bên ngoài rất loạn, loạn đến mức khiến người ta không biết nên nói sao mới phải. Gần đây tự dưng xuất hiện một đám người, nói là muốn báo thù rửa hận cho Lục Tiêu Nhiên gì đó, chuyên môn nhắm vào Phật Môn.
Hay lắm, đánh nhau với Phật Môn đến mức không thể can ngăn.
Phật Môn ấy, đó là tông môn mạnh nhất Thần giới! Bọn họ cũng dám động đến? Ngươi nói bọn họ có phải là đang nhổ răng trong miệng cọp -- chán sống rồi không hả?”
“Ngươi nói ai? Lục Tiêu Nhiên?”
“Đúng vậy! Chính là Lục Tiêu Nhiên! Không ngờ hả? Vậy mà lại giống với tên của ngươi! He he, nhưng mà, chắc chắn là không phải ngươi, chỉ chút tu vi này của ngươi, đám người Phật Môn còn xem nhẹ, nào rảnh mà đi chém ngươi chứ.”
Cơ mặt của Lục Tiêu Nhiên co giật dữ dội, hắn đã lờ mờ nghĩ ra được cái gì đó.
“Hai thằng nhóc quỷ này.”
Lục Tiêu Trần vẫn còn ở một bên đùa giỡn được.
“Tiêu Nhiên, khoảng thời gian này ngươi cứ ngoan ngoãn ở nhà, tuyệt đối đừng ra ngoài.
Tuy rằng ngươi không phải là Lục Tiêu Nhiên đó, nhưng lỡ như người của Phật Môn giết đỏ mắt, chỉ cần có tên Lục Tiêu Nhiên là đều chém chết, thì ngươi xui xẻo rồi.
Nhưng mà Lục gia chúng ta có lão tổ hạ lệnh, mọi người đều không được ra ngoài, chỉ cần ở nhà bế quan tu luyện, ngươi cũng không đi được. “
Lục Tiêu Nhiên gật đầu, sau đó tạm biệt Lục Tiêu Trần, rồi trở lại tiểu viện bắt đầu ngẫm nghĩ.
Trước đây hắn cảm thấy rất khó hiểu, tại sao một lúc lại có mấy đệ tử xuống núi.
Vốn dĩ họ đang yên đang lành mà “cẩu”, nhưng sao chốc lát lại bị Phật Môn nhìn trúng chứ.
Nhất định là do có người tản ra lời đồn mình bị Phật Môn giết chết, bọn họ vì báo thù nên mới xuống núi.
Hơn nữa nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn đây là chuyện tốt do Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên làm rồi.
Mặc dù Lục Tiêu Nhiên rất muốn bảo các đệ tử tìm đến mình, nhưng hắn thà mong đối phương không tìm được mình, cũng không muốn mọi người bị bại lộ trước mặt nhiều người như thế.
Bây giờ thì hay rồi, các đệ tử gần như bại lộ hết rồi.