Trước mắt cũng chỉ có Ly Ca, Vô Hà còn có Thiên Nguyên là chưa xuống núi.
Hơn nữa, Ly Ca cũng không thể chắc chắn.
Nếu bị Phật Môn diệt sạch, tổn thất của hắn, nhất định rất lớn.
Không được hoảng, bình tĩnh, càng là lúc này thì càng phải bình tĩnh.
Bây giờ Tử Quỳnh đang ở trong tay Phật Môn, còn chưa biết vị trí ở đâu, muốn lén lút cứu nàng về chẳng khác gì người ngốc nói mê.
Hơn nữa, các đệ tử và Phật Môn đã đi đến mức không chết không thôi, xem ra tương lai của hắn đã định là sẽ chống đối với Phật Môn rồi.
Phật Môn chính là đệ nhất tông môn của Thần giới.
Với bộ dạng này của hắn mà đi đánh thì chỉ có con đường chết.
Thế thì bắt buộc phải nghĩ cách để nâng cao sức mạnh của bản thân.
Trước mắt các đệ tử đến đây chỉ có Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên.
Tạm thời Lục Tiêu Nhiên sẽ bắt đầu từ hai người họ, trong khoảng thời gian ngắn, chắc có thể thăng cấp từ Thần Hoàng cảnh tam trọng lên khoảng tứ trọng ngũ trọng.
Rồi mình tiếp tục tu luyện thăng cấp, trong một hai tháng, thăng cấp lên Thần Hoàng cảnh hậu kỳ chắc chắn không thành vấn đề.
Chỉ là không biết những đệ tử này có thể chống cự được không.
Nhưng nhất thời Lục Tiêu Nhiên cũng không tìm được bọn họ, chỉ có thể thầm cầu nguyện bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Bên phía Lục gia không gấp được, bọn họ không phải là đệ tử của mình, cho dù tu vi có thăng cấp, cũng không thể thăng cấp tu vi cho mình được.
Hơn nữa, cho dù có thăng cấp, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh như thế.
Tổng thể thực lực của Lục gia quá yếu, căn bản không đủ để cạnh tranh với Phật Môn, từ Sáng Thần cảnh, Tạo Thần cảnh, thăng cấp đến Thần Vương Thần Hoàng, đối với Phật Môn mà nói, vẫn chỉ là con kiến nhỏ bé, chẳng thể thay đổi được tình thế.
Nhưng mà, nghe nói nếu mình có thể tu luyện tới Thần Đế, kích hoạt huyết mạch, thì thực lực của Lục gia nhất mạch có lẽ sẽ tăng vọt lần nữa.
Như thế, cũng coi như mình có thể thu hoạch được chiến lực không nhỏ.
Vẫn phải nâng cao tu vi của bản thân, trước tiên là bắt đầu nâng cao tu vi của Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên.
Nghĩ đến điều này, sau khi Lục Tiêu Nhiên để lại một thân ngoại hóa thân ở lại đây tu luyện, sau đó lập tức dùng trận pháp phong tỏa tiểu viện, rồi quay trở lại hẻm núi.
Trong hẻm núi, Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên vẫn nằm trên tảng đá, mông người nào người nấy sưng vù, đau đớn cau mày nhăn nhó.
Bởi vì Lục Tiêu Nhiên phóng ra Thần thuật, cho dù hai người muốn hồi phục vết thương cũng không thể.
“Đều là do ngươi nói nhảm, lần này thì tốt rồi đấy, vốn dĩ hai người chúng ta không cần bị đánh, kết quả bây giờ lại bị đánh đến thảm hại, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Lê Trường Sinh nhịn không được phàn nàn một câu.
Tống Tích Niên thì ra vẻ uất ức đáp:
“Làm sao ta biết, sau khi sư tôn thu thân ngoại hóa thân lại sẽ có được ký ức của thân ngoại hóa thân chứ?”
“Sau này không thể nói xấu sư tôn nữa, sư tôn thần thông quảng đại, cái gì cũng đều nghe thấy hết.”
“Ai nói không phải chứ? Cái mông của ta đau quá, không biết có phải sư tôn biết là do ta nói, nên đánh ta nặng thế không nữa, cái mông của ta còn sưng to hơn cả ngươi.”
“Cái rắm, của ta mới lớn! Của ngươi nhỏ.”
“Của ta lớn!”
“Nếu không cởi quần ra, chúng ta so thử xem.”
“So thì so, chắc chắn của ta lớn hơn!”
Hai người nói rồi bắt đầu cởi quần xuống, tuy nhiên thắt lưng của hai người vừa mới được cởi ra, giây tiếp theo, Lục Tiêu Nhiên đã thuấn di tới đây.
Khung cảnh bỗng dưng im lặng hẳn, giống như nước đọng vậy.
Một lúc sau, Lục Tiêu Nhiên hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:
“Ta không cho các ngươi tìm nữ nhân là vì muốn các ngươi sớm ngày tu thành chánh quả, ta là vì tốt cho các ngươi, nhưng nếu các ngươi thật sự muốn tìm nữ nhân, ta cũng sẽ không nói gì đâu, dẫu sao nam nhân cũng có nhu cầu, ta cũng có thể hiểu được, hai người các ngươi, không cần thiết phải làm như thế.”
Lê Trường Sinh: “...”
Tống Tích Niên: “...”
“Sư tôn, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Lục Tiêu Nhiên xua tay.
“Đừng nói nữa, ta đều hiểu cả.”
Hai người lập tức khóc không ra nước mắt.
“Sư tôn, thật sự không phải như ngươi nghĩ, hai người bọn ta chỉ là muốn so coi của ai lớn hơn.”
Không khí lại trở nên im lặng, Lục Tiêu Nhiên phất tay, xoay người rời khỏi nơi này.
“Ta đến sớm, là lỗi của ta.”
“Sư tôn, ngươi đừng đi mà, ý bọn ta không phải thế, ngươi đừng hiểu lầm!”
Lục Tiêu Nhiên chạy còn nhanh hơn thỏ, vì hắn sợ mình chạy chậm quá, hai người bọn họ cũng sẽ cởi quần của hắn ra luôn.
Nhưng hẻm núi lớn như vậy, hắn có thể trốn ở đâu?
Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên phải mất ba nén hương mới có thể giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc.
Sau khi liên tục khẳng định bọn họ không phải cái đó, cuối cùng Lục Tiêu Nhiên cũng thở phào một hơi.
May thay, chỉ cần là thẳng, mình sẽ không gặp nguy hiểm.
Một con chó Vượng Tài cũng đủ khiến hắn phải đau đầu suốt cả ngày, nếu hai đồ đệ bảo bối của hắn cũng cong nữa thì chắc hắn phải tông tường thật quá.
Mà Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên thấy Lục Tiêu Nhiên hiểu ra, họ cũng coi như được thở phào một hơi.
Nếu như sư tôn thật sự hiểu lầm bọn họ, nảy sinh cảm giác chán ghét bọn họ, thế thì phiền phức lớn rồi, lỡ như còn trục xuất hai người họ ra khỏi sư môn, thế thì hai người cũng có thể đi tông tường thật.
Tuy nhiên, hai người còn chưa kịp vui mừng, Lục Tiêu Nhiên lại mở miệng nói:
“Chuyện này qua đi, chúng ta nói chuyện khác. Ta muốn biết ta chết như thế nào, hai người các ngươi có thể miêu tả lại không?”
Lý Trường Sinh: “...”
Tống Tích Niên: “...”