Đó là do vị kia trên Thiên Đình kia tiến hành sắp xếp. Cho dù là hai vị thánh nhân đại lão của Tây Phương giáo cũng không dám tùy tiện dính dáng vào trong đó.
Ông trời ơi, ngươi nhất định phải phù hộ ta, đừng để ta đụng tới loại tồn tại kia.
“Còn hai nhóm khác thì sao?”
Im lặng một hồi lâu, hắn mới bắt đầu nói lần nữa:
“Hai nhóm khác, chúng ta không rõ tên cho lắm. Nhưng chúng ta biết, một trong hai nhóm đó lấy việc trộm mộ mà sống, có thực lực rất mạnh, không hề thua kém nhóm của Quân Bất Kiến chút nào. Một mạch cuối cùng chính là một vị được xưng là Vạn Yêu Đế Chủ. Hắn nắm giữ rất nhiều Thần thú trong tay, thực lực chiến đấu cũng mạnh nhất. Vào thời điểm ban đầu, ba nhóm này đả kích những phân đà Phật môn của chúng ta cực kỳ tàn nhẫn. Nhưng theo sự sắp xếp của chúng ta, bây giờ đã dần dần thế yếu. Chúng ta đã bắt đầu tiến hành chèn ép nhân mã của ba nhóm này. Nhưng...”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng vì bên dưới thiếu cao thủ đỉnh cấp, cho nên thường xuyên bị bọn họ trốn thoát. Mặc dù chiếm được ưu thế, nhưng chung quy cũng chưa từng bắt được nhân mã chân chính của ba nhóm này. Căn cứ theo chúng ta điều tra, hình như ba nhóm bọn họ chuẩn bị hợp binh lại thành một, đang hướng về vị trí của chùa Bồ Đề chúng ta. Còn những hạng giá áo túi cơm khác, thì không có gì đáng để lo ngại.”
Thượng Phật cười mỉa mai nói:
“Được rồi, còn muốn xông thẳng tới chùa Bồ Đề của chúng ta. Thú vi lắm! Xem ra mấy đứa trẻ này có lòng tham không đáy, muốn tới chùa Bồ Đề của ta chơi uy phong.”
“Thượng Phật có ý gì?”
“Để cho bọn tới đi, xem ra đây cũng là lúc Phật môn ta phái ra những cao thủ chân chính để chơi đùa cùng bọn chúng rồi.”
Thần Giới, thôn Tuyết Lạc.
Đây là một thôn nhỏ ở trong vùng núi hoang vu của Thần Giới, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Đường lên núi gồ ghề, ngoại trừ có một người kể chuyện râu quai nón què chân trong thôn, thì không có ai từng ra ngoài núi.
Bởi vì Râu Quai Nón là một tu sĩ, có được tu vi Thần cảnh.
Đặt trong toàn bộ Thần giới thì tu vi này dĩ nhiên không có chút giá trị nào cả. Nhưng bởi vì tu vi này, hắn có thể xuyên qua ngọn núi cao hiểm trở, tránh được những con yêu thú hung mãnh trong rừng.
“Râu Quai Nón, lần trước ngươi vẫn chưa kể xong, tại sao Tôn Hầu Tử giết Đường Tăng, Bát Giới và Tiểu Bạch Long? Bọn họ không phải là sư tôn và sư đệ sao?”
Một đám trẻ con ở trong thôn vây quanh Râu Quai Nón vừa trở về từ ngoài núi.
Râu Quai Nón bất đắc dĩ trả lời:
“Đó là vì Hầu Tử không có tim, Hầu Tử không có tim chính là một con rối trong tay người khác mà?”
“Râu Quai Nón, tại sao Hầu Tử lại không có tim? Tim của Hầu Tử đi đâu mất rồi?”
Râu Quai Nón dang hai cánh tay.
“Ta cũng không biết, ta còn muốn các ngươi nói cho ta biết đó.”
“Không thú vị gì cả. Một nhân vật anh hùng như vậy, sao lại biến thành con rối quỷ được?”
“Hết cách rồi, chúng sinh đều là con kiến trong mắt, đồ chơi trong tay thánh nhân. Từ thời xa xưa đến nay, có ai có thể phá giải được gông cùm của quy định Thiên Đạo này đâu?”
“Phật môn thật đáng ghét, cả ngày giả nhân giả nghĩa, tự xưng mình là người tốt nhất dưới gầm trời này, kết quả chỉ toàn làm những chuyện dơ bẩn.”
“Nghe nói Phật môn còn là tông môn mạnh nhất ở Thần Giới chúng ta.”
Râu Quai Nón châm thuốc lào rít hai hơi, không quan tâm đến sự tức giận và ấu trĩ của đám trẻ con này, thích thú bình luận:
“Hết cách rồi, trong Đạo môn, đạo chính thông đông đảo, tâm không đồng đều, nào có tốt như Phật môn một mạch kế thừa?
Bên phía Đạo môn, ngươi tin tưởng ai, thì tín ngưỡng chi lực dành cho người đó. Còn phía bên Phật môn, ngươi tin bất cứ ai, bất cứ Phật nào, cuối cùng đều sẽ tập trung lên người Phật Tổ, sau đó Phật Tổ lần lượt phân phát xuống.
Phật môn người ta đã thống nhất kiểm soát tài nguyên, đồng tâm hợp lực, chắc chắn áp chế được Đạo môn.
Nhưng những ngày gần đây, Phật môn ở thế giới này không được yên ổn lắm. Nghe nói gần đây bọn họ bị người khác tiêu diệt không ít phân đà, đã bận đến mức u đầu mẻ trán.”
“Râu Quai Nón, sao ngươi lại hiểu biết nhiều thứ như vậy?”
“Do ta thông minh tuyệt đỉnh, các ngươi xem tóc của ta sáng biết bao? Buổi tối có thể làm đèn, chỉ cần các ngươi cạo trọc tóc như ta, các ngươi cũng có thể thông minh giống ta.”
“Ồ!”
Đám trẻ lè lè lưỡi với, làm một cái mặt quỷ rồi chạy tứ tung.
Râu Quai Nón lắc đầu, lại hít hai ngụm thuốc.
Vào đúng lúc này, một âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ lặng lẽ lọt vào tai hắn.
“Bọn họ nói ngươi là người có nhiều kiến thức nhất ở đây, cho hỏi ngươi biết Thần Giới có một Lục gia không?”
Khi nghe giọng nói này, thân thể Râu Quai Nón cứng đờ, sau đó máy móc ngẩng đầu lên. Vào khoảnh khắc mắt đối mắt với đối phương, ống thuốc trong tay hắn rơi cạch xuống mặt đất, khóe mắt thô ráp đột nhiên đỏ lên.
“Đại… đại sư huynh? Ngươi trở về rồi?”
Đối phương hơi cau mày.
“Ngươi nói cái gì?”
Câu nói này kéo ý thức của hắn về từ trong sự mờ mịt, hắn vội vàng lau khóe mắt, đáp lại:
“Xin lỗi, ta chợt nghĩ đến một người bạn cũ. Lúc nãy ngươi hỏi ta cái gì?”
“Ta vừa hỏi Thần Giới này có một gia tộc là Lục gia không? Là gia tộc đứng đầu Thần Giới, hoặc có thể nói là gia tộc rất siêu nhiên, cách biệt với thế giới bên ngoài.”
“Lục gia?”
Râu Quai Nón gãi cái đầu trọc của mình, cau chặt mày, gương mặt toát ra vẻ sầu khổ.