Cậy vào hiệu quả tăng phúc của hoá rồng và chiến đấu vượt cấp, thực lực chiến đấu thật sự lúc này của hắn đã cao tới cảnh giới Thần Hoàng nhị trọng.
Hơn nữa, hắn còn có Chiến Thần Quyết.
Chiến Thần Quyết có thể khiến hắn không ngừng nâng cao thực lực của mình trong chiến đấu. Vì thế, sức chiến đấu sẽ chỉ càng lúc càng mạnh hơn, căn bản không chấm dứt chiến đấu quá nhanh giống như người bình thường.
Lúc đâu, Thần Hoàng của Phật Môn còn có thể đối chiến thêm một chút với Quân Bất Kiến.
Nhưng theo tu vi của Quân Bất Kiến tăng mạnh, hắn liền bị áp chế.
Hai giây ngắn ngủi, trên người hắn có thêm mấy vết cào, sâu có thể thấy được xương, tăng bào trên người cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Có hy vọng!”
Quân Bất Kiến bắt đầu trở nên điên cuồng, hắn phải chém giết hết toàn bộ những trưởng lão Phật Môn này trong thời gian ngắn nhất.
Như vậy thì hắn còn có hy vọng dẫn Gia Cát Tử Quỳnh chạy thoát.
Kèm theo chiều hướng công kích tăng lên của hắn, dễ nhận thấy Thần Hoàng của Phật Môn đã không chịu đựng nổi, một vết rồi một vết thương lại thêm trên người.
“Mau đổi trận, đổi thành Niết Bàn Kim Cương trận!”
Hắn không nhịn được kinh ngạc hét một tiếng.
Niết Bàn Kim Cương Trận, cũng là một trong số trận pháp vô thượng của Phật Môn, hiệu quả của trận pháp này sở hữu là tăng tốc độ hồi phục vết thương của mình ở mức độ lớn.
Lúc đầu, hắn không sợ Quân Bất Kiến, nhưng thế công càng lúc càng mạnh của Quân Bất Kiến đã khiến hắn không thể chịu đựng nổi.
Dù sao chỉ cần mình kiên trì thêm vài giây cuối cùng, một khi đại đội của Phật Môn đến thì mình an toàn rồi.
Dù Quân Bất Kiến hắn mạnh thế nào đi nữa, cũng không thể dựa vào sức một mình mà lật trời được đâu?
Đám người Long Cuồng và Thạch Trường Lâm bên cạnh nhìn thấy cảnh này bỗng thay đổi sắc mặt.
“Mau! Phá hoại trận hình của bọn họ, tuyệt đối đừng để bọn họ bố trí trận pháp thành công. Một khi bố trí thành công thì hắn có thể kéo thời gian dài hơn.”
Tâm thần mọi người khẽ động, lập tức tấn công đông đảo trưởng lão Phật Môn.
Long Cuồng trực tiếp hoá rồng, nâng cao tu vi của mình tới Bách Vực Chiến Thần, va chạm hai vị trưởng lão Phật Môn cùng là tu vi Bách Vực Chiến Thần.
Bọn Thạch Trường Lâm không phải đối thủ của đối phương, cho nên cứ trực tiếp dẫn nổ Thần tinh ném ra ngoài, không ngừng tấn công.
Trong chốc lát, trận pháp Phật Môn bị đánh lộn xộn tại chỗ.
Thần Hoàng của Phật Môn kia mất đi sự tăng thêm của trận pháp, sức chiến đấu lập tức tuột xuống trên phạm vi rộng.
Hắn vốn đã bị Quân Bất Kiến áp chế, bây giờ càng không phải đối thủ của Quân Bất Kiến.
Quân Bất Kiến vui mừng quá đỗi.
Cơ hội tốt.
“Lừa trọc, chịu chết cho ta!”
“Không ổn!”
Khoảnh khắc này, Quân Bất Kiến và đối phương đều tiến vào khoảnh khắc trước khi chết.
Nhưng cũng ngay lúc này, một vệt kim quang đột nhiên rơi xuống từ trên bầu trời, lập tức bao phủ vị Thần Hoàng của Phật Môn kia.
Ầm!
Kèm theo một tiếng nổ mạnh, móng rồng của Quân Bất Kiến, cũng hung hăng đập lên chùm tia sáng đó.
Chỉ trong nháy mắt, chùm sáng lan tràn ra ngoài, Quân Bất Kiến sống sờ sờ bị đánh văng ra.
“Đáng chết!”
Hắn cắn răng phỉ nhổ một câu.
Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ một chút!
Đáng tiếc tới mức khiến người ta tan nát cõi lòng!
“Ha ha ha ha... Rốt cuộc là ma cao một thước phật cao một trượng! Ngươi trăm phương ngàn kế, suy đi tính lại, cuối cùng vẫn không địch nổi Phật Môn ta! Ha ha ha... Ngươi không giết được ta đâu, ngày chết của ngươi cũng tới rồi.”
Giữa lúc nói chuyện, vị Thần Hoàng của Phật Môn đó đã bắt đầu vận chuyển thần lực, ý đồ thừa thắng xông lên, bắt lấy Quân Bất Kiến.
Chùm tia sáng này, là thần quang hộ thể mà đệ tử Phật Môn trên bầu trời cố gắng hết sức làm ra.
Đòn tấn công của Quân Bất Kiến không thể đánh tan nó. Nói cách khác, hắn gần như đang mở ra hệ thống hack phòng ngự.
Vì vậy, cho dù lúc này sức tấn công của Quân Bất Kiến mạnh hơn hắn, hắn cũng không hề sợ hãi.
“Quả nhiên là trời muốn diệt Vô Danh tông ta sao?”
Trong đôi mắt rồng của Quân Bất Kiến tràn ra vô cùng vô tận phẫn nộ.
Hắn nhìn đối phương muốn phát động tấn công với mình, đáy lòng không nhịn được tràn đầy căm phẫn.
Hắn không sợ tu vi của đối phương, chỉ phẫn nộ đồng bọn của đối phương quá nhiều, khiến hắn không thể dốc hết sức thi triển thực lực của mình!
Nhưng ngay lúc Thần Hoàng của Phật Môn đắc ý, giây kế tiếp, trên bầu trời một tiếng nổ đột nhiên truyền đến. Ngay sau đó, một số đệ tử Phật Môn ào ào rơi xuống giống như thả sủi cảo vào nồi.
“Chuyện gì thế này?”
Thần Hoàng của Phật Môn khựng lại trong lòng.
Sao viện binh vừa đến, thì đã bị người khác tấn công trên bầu trời rồi?
Trong hẻm núi, một luồng khí thế đột nhiên tăng vọt lên.
Sinh linh xung quanh cả hẻm núi đều bị trấn áp bởi luồng khí thế kinh khủng này, sợ hãi tới run lẩy bẩy.
Hai người Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên cũng đột nhiên rùng mình, từ trong tu luyện bừng tỉnh lại.
“Khí tức này, mạnh quá! Đây là ai đột phá rồi sao? Là có người đột phá tới cảnh giới Thần Tôn!”
“Không lẽ là sư tôn?”
Ánh mắt của Tống Tích Niên lộ ra vẻ nghi ngờ, Lê Trường Sinh nhìn hắn như nhìn tên khờ vậy.
“Ngươi ngốc à? Tu vi của sư tôn là tồn tại trên cả Tiên Nhân! Sao có thể đột phá Thần Tôn được chứ?”
“Nói cũng đúng, không lẽ là yêu sủng nào đó của sư tôn? Hoặc là sư tôn lại nhận đồ đệ nào đó?”
“Chết tiệt, đó là người mới à? Bây giờ người mới đều mạnh vậy rồi sao?”