“Ta còn tưởng rằng ta tu luyện tới Thiên Vực Đấu Thần đỉnh phong nhanh như vậy đã không tồi rồi, không ngờ những nhân tài mới xuất hiện này lại còn nhanh hơn ta.”
“Không được, hai huynh đệ chúng ta phải mau chóng tu luyện, nếu không thì chẳng phải mất mặt trước sư tôn rồi sao?”
“Đúng đúng đúng, mau chóng tu luyện.”
Hai sư huynh đệ lại nhanh chóng tăng tốc bắt đầu tu luyện.
Bên phía Lục Tiêu Nhiên, trải qua đột phá vài giây cuối cùng, hắn cũng hoàn thành tiến giai lên Thần Tôn nhất trọng. Điều này khiến hắn cũng không nhịn được thở phào.
“Cuối cùng cũng bước vào cảnh giới Thần Tôn rồi, Thần Tôn cũng tới rồi, Thần Đế còn sẽ xa sao?”
Chỉ cần sau khi đạt tới Thần Đế, cộng thêm thực lực có thể giết địch vượt cấp của hắn, ở thế giới này, chỉ cần không gặp phải Thần Đế quy mô lớn vây đánh mình, thì trên cơ bản không có vấn đề lớn.
Đương nhiên, với tính cách tương đối “cẩu” của hắn, sẽ không có Thần Đế đến vây đánh mình với quy mô lớn, vì từ trước tới giờ hắn tương đối khiêm tốn.
“Lại nói, chắc hẳn Nhị Cẩu Tử sắp tới vùng lân cận chùa Bồ Đề rồi?”
Thần giới thật sự quá mênh mông. Cho dù sau khi tu vi đạt tới Thần Đế, cũng không phải một bước có thể đạt tới chân trời góc biển đâu.
“Không biết nó có tìm được lão thất, lão bát và lão cửu không. Đừng đợi họ bị người giết chết rồi, cũng không tìm thấy mấy người họ, thế còn có tác dụng gì nữa?”
Lục Tiêu Nhiên nhìn qua, Vượng Tài vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thời gian tiến giai của Vượng Tài vốn không dài, e là còn phải một khoảng thời gian, cho dù Lục Tiêu Nhiên vội vàng cũng không có cách.
Ôi, đợi thôi.
Ngay lúc Lục Tiêu Nhiên chuẩn tiến vào tu luyện bị lần nữa, Tố Thân Ấn đã thăng cấp thành tiên khí của hắn đột nhiên phát sáng.
“Có đệ tử sống lại rồi? Sao có nhiều đệ tử sống lại vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
Lục Tiêu Nhiên không nhịn được kinh ngạc trong lòng.
Lập tức kiểm tra xem, May thay, không phải đồ đệ của mình, mà là một số đệ tử đời thứ hai khác.
“Tông chủ, cuối cùng bọn ta cũng thấy được ngươi rồi, nơi này là địa ngục sao? Thoạt nhìn cũng không đáng sợ lắm!”
Các đệ tử thò đầu ra nhìn hỏi.
Lục Tiêu Nhiên tối sầm mặt. Đều do hai tên ngốc lão tứ và lão lục này, không có việc gì lại tuyên truyền mình chết rồi làm gì?
Hắn ho nhẹ một tiếng, rồi giải thích với mọi người.
Khi biết được nơi này không phải địa ngục, mọi người vẫn còn sống, mọi người không khỏi vui mừng quá đỗi.
Suy cho cùng, có thể sống thì ai muốn chết chứ!
Sau đó Lục Tiêu Nhiên sắp xếp mọi người qua đó, cùng tu luyện với đám đệ tử trước kia.
Khó khăn lắm mới bận xong chuyện này, Tố Thân Ấn của hắn lại sáng lên nữa.
Lần này, người sống lại lại là Huyền Quy.
Trong nháy mắt Huyền Quy nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên, trước tiên là ngơ ngác, ngay sau đó lập tức gào khóc.
“Chủ nhân! Cuối cùng ta cũng thấy được ngươi rồi! Hu hu hu... Ngươi không biết đâu, cửu gia và những súc sinh đó lại giết chết ta, một nửa làm canh, một nửa đem nướng, ngay cả tiểu đệ của ta cũng không buông tha, bị súc sinh Hoàng Kim sư tử đó ăn mất rồi, ngươi phải làm chủ cho ta.”
Sắc mặt Lục Tiêu Nhiên hơi kỳ lạ, khẽ cau mày.
“Không thể nào, tuy Linh Vũ là đệ tử cuối cùng ta nhận, nhưng phẩm tính của hắn tuyệt đối là qua ải mà, sao lại ức hiếp ngươi chứ? Có phải ngươi làm chuyện người người oán trách gì rồi không?”
Khi Vượng Tài nhận đồ đệ đều sẽ kiểm tra, nếu đối phương có thể có lòng phản loạn, thì dù thế nào, nàng cũng sẽ không để đối phương trở thành đồ đệ của mình.
“Tông chủ, ta không có nói gì, ta chỉ là khuyên cửu gia hai câu, thì cửu gia giết ta rồi. Ta bị oan mà, ngươi phải làm chủ cho ta.”
“Thật sao?”
“Hoàn toàn chính xác.”
Sau khi Lục Tiêu Nhiên hỏi lại một lần, cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp sử dụng Ngự Thú Thần Quyết, bắt đầu kiểm tra ký ức của Huyền Quy.
Khi hắn nhìn thấy Huyền Quy khuyên giải Linh Vũ tự lập môn hộ liền hiểu tại sao Huyền Quy lại bị Tô Linh Vũ chém giết rồi.
Sau khi hít một hơi thở sâu, Lục Tiêu Nhiên lấy ra Hiên Viên kiếm đã thăng cấp tới cấp bậc Tiên khí của mình.
Huyền Quy sững sờ, ngay sau đó mở miệng nói:
“Chủ nhân, ngươi muốn làm gì?”
“Chủ nhân, ngươi đừng qua đây!”
“Cứu mạng!”
...
Một bên khác, trên bầu trời chùa Phổ Hoá, theo đệ tử Phật Môn đến cứu viện trước đó bị tấn công, giọng nói của Khương Thái Huyền cũng truyền đến từ trên bầu trời.
“Thất sư huynh chớ hoảng sợ, ta đến rồi!”
Theo giọng nói này, vài vụ nổ lại xuất hiện trên bầu trời.
Đệ tử Phật Môn bị nổ tới choáng váng.
Viện quân trên bầu trời bị oanh tạc, thần quang hộ thể đã không thể hình thành nữa, tất nhiên cũng không thể bảo vệ Thần Hoàng của Phật Môn nữa rồi.
Đầu rồng khổng lồ của Quân Bất Kiến, nở nụ cười hung tợn, vô cùng khủng khiếp.
“Lão già, ngươi có viện quân, ta cũng có sư đệ, xem ra kế hoạch của ngươi phải hỏng rồi!”
Sắc mặt Thần Hoàng của Phật Môn vô cùng u ám, hừ lạnh một tiếng, xoay người chạy.
Nhưng hắn vừa nhấc chân chạy, thì Quân Bất Kiến đã đuổi sát theo như hình với bóng.
Không cho hắn chút cơ hội chạy thoát nào, Quân Bất Kiến đưa tay, móng rồng bèn nắm lấy mắt cá chân của đối phương, sau đó đập mạnh lên mặt đất.
Một lần!
Hai lần!
Ba lần!
...