Không đúng, nói một cách chính xác, đây đã không phải vấn đề đánh lại hay không rồi, đây là vấn đề có thể chạy thoát hay không.
Bởi vì trong chớp mắt khí tức đó xuất hiện, nó đã trực tiếp bao phủ tất cả mọi người vào trong.
Khí thế của Thần Hoàng cảnh lớn mạnh biết bao?
Ở hiện trường, chỉ có ba người Quân Bất Kiến, Khương Thái Huyền và Tô Linh Vũ có thể chống cự, hoặc cộng thêm Cuồng Long sau khi rồng hoá, có lẽ cũng có thể miễn cưỡng chống cự.
Nhưng những người khác thì sao?
Bốn người bọn họ, cũng không thể vứt bỏ những người khác, chạy thoát một mình chứ?
“A di đà phật! Thiện tai thiện tai. Các vị chấp mê bất ngộ, khiến đệ tử Phật Môn ta hy sinh nhiều như vậy. Cho dù lão nạp tu hành phật pháp nhiều năm, ngày hôm nay cũng không thể không đại khai sát giới rồi.”
Kèm theo giọng nói này, một bóng hình khắp người toả ra quầng sáng vàng, xuyên qua từ trong cánh cửa thời không đó.
Hắn mặc áo cà sa kim sắc, thần hồn phía sau là một Phật Đà tôn giả.
Tuy đó chỉ là một loại thần hồn cấp bậc thấp nhất trong Phật Môn, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật hắn là một vị cường giả Thần Hoàng cảnh tứ trọng, cũng sẽ không hạ thấp sức tấn công và tu vi của hắn.
Sau khi hắn hoàn toàn đi ra ngoài từ cánh cửa thời không, khí thế đó càng tăng vọt điên cuồng hơn, ép tới đám đệ tử đời thứ hai Vô Danh tông Thạch Trường Lâm, và đám thần thú Hoả Phượng, không thể tự khống chế, thần lực vận hành trong cơ thể đều rơi vào trạng thái ngưng trệ.
“Mạnh quá!”
Gia Cát Tử Quỳnh nghiến chặt răng, nàng lập tức mở miệng nói:
“Quân sư đệ, Khương sư đệ, Tô sư đệ, tu vi của ba ngươi đủ mạnh, các ngươi mau chạy, chạy được người nào hay người đó.”
“Nhưng sao bọn ta có thể bỏ mặc ngươi được?”
“Bây giờ ta chính là một phiền toái, các ngươi dẫn ta đi, sẽ chỉ chết không chỗ chôn thân cùng với ta.
Chi bằng các ngươi rời khỏi trước, còn có thể giữ lại một mồi lửa vì Vô Danh tông chúng ta để sau này báo thù cho sư tôn.”
Ba người Quân Bất Kiến nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ khó chịu.
Muốn bọn họ tận mắt nhìn sư tỷ của mình, và nhiều sư huynh đệ sớm chiều sống chung với nhau bị Phật Môn chém giết, ai có thể chịu được.
Nhưng, nếu không chạy thì toàn bộ bọn họ đều phải chết ở đây.
Một khi tất cả bọn họ chết hết rồi, thì sau này, ai có thể báo thù cho Vô Danh tông?
“Ngũ sư tỷ, bảo trọng!”
Quân Bất Kiến cắn răng, trực tiếp hoá rồng rời đi, hai người Khương Thái Huyền và Tô Linh Vũ cũng quay người rời đi.
Không phải bọn họ không trọng tình cảm, chính vì bọn họ trọng tình cảm, bọn họ mới rời khỏi.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là chết rồi không ai báo thù.
Hành động theo cảm tính chẳng qua chỉ là hành vi của mãng phu.
Hôm nay cứu không được sư tỷ của bọn họ, nhưng ngày sau bọn họ nhất định có thể báo thù cho sư tỷ bọn họ.
Nếu tất cả đều chết ở đây, thế thì thật sự cái gì cũng không còn rồi.
Nhưng ngay khi ba người còn chưa kịp rời đi, giây tiếp theo, một luồng khí tức ngang ngược lại phun trào ra từ trong cánh cửa thời không đó, còn mạnh hơn vị cường giả Thần Hoàng cảnh tứ trọng của Phật Môn kia vài phần!
Cường giả Thần Hoàng cảnh ngũ trọng!
Giáng lâm!
“Đến Phật Môn ta quấy rối một phen mà còn muốn chạy trốn, thật sự cho rằng Phật Môn ta là chỗ chó mèo gì cũng có thể giương oai sao?”
Vị cao tăng Thần Hoàng cảnh tứ trọng trước đó đã trấn áp Gia Cát Tử Quỳnh, Thạch Trường Lâm và đám thần thú.
Còn vị Thần Hoàng của Phật Môn này trực tiếp trấn áp ba người Quân Bất Kiến, Khương Thái Huyền và Tô Linh Vũ.
Thần Hoàng cảnh ngũ trọng, chỉ là trấn áp ba người. Cho dù lực chiến đấu thực sự của ba người Quân Bất Kiến đã đủ mạnh, nhưng vẫn không phải đối thủ của bọn họ, thần lực lập tức khựng lại, vận chuyển chậm rãi, sức lực trên dưới toàn thân đều bị áp chế tới số không.
“Đáng chết! Phá cho ta!”
Khương Thái Huyền tức giận gầm lên một tiếng, thần hồn Hoàng Tuyền Lộ sau lưng, điên cuồng phun trào tán loạn, quỷ khí xung quanh cơ thể không ngừng bộc phát, va chạm… Lại mơ hồ có cảm giác muốn đột phá ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, luồng khí tức thứ ba lại đến từ trong cánh cửa thời không đó.
Vẫn là một vị cường giả Thần Hoàng cảnh ngũ trọng như cũ!
“Xong rồi!”
Gần như khi ba người vừa nổi lên suy nghĩ này trong đầu. Giây tiếp theo, một đòn đánh nặng rơi thẳng xuống đầu.
Ầm!
Trong khoảnh khắc này, ba người đồng thời rơi xuống như thiên thạch.
Ầm ầm ầm…
Lần này, cường giả Thần Hoàng cảnh đó không dùng khí thế trấn áp, mà là trực tiếp sử dụng thần lực tấn công.
Ba người rơi thật mạnh trên mặt đất, đập ra ba cái hố sâu khổng lồ.
Đất đá trên mặt đất văng tung toé, thậm chí có khối đá cao tới mười mấy mét cũng bị lực khổng lồ này sống sờ sờ đập bay.
Có thể nghĩ, lực tấn công của đòn này mạnh đến thế nào!
“Sư đệ!”
Gia Cát Tử Quỳnh kinh ngạc thốt lên một tiếng, đáy long tràn đầy thê lương.
Nàng biết, lần này, cácvị sư đệ là thật sự xong đời rồi!
“Khụ khụ!”
Ba người Quân Bất Kiến đều bò từ trong hố ra ngoài, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
Tu vi Thần Hoàng cảnh Ngũ trọng vẫn quá mạnh đối với bọn họ, mạnh đến mức ba người bọn họ không thể chống đỡ được.
Mặc dù chiến đấu vượt cấp, thì đó cũng là sự tồn tại không thể chống lại được.