Sau khi một chiêu của đối phương thành công, hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp ra một chưởng, ép xuống đầu.
Thần lực hội tụ hóa thành chưởng ấn màu vàng, dâng lên phô thiên cái địa, thần lực trong không trung bị nén lại ép xuống như sức gió hùng hậu, ép xuống khiến ba người không hít thở nổi.
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, ba người trúng một chiêu của đối phương, đã hộc máu bị thương.
Một lần nữa xảy đến, ai cũng đoán được sẽ xuất hiện tình huống như thế nào.
Đáy lòng Gia Cát Tử Quỳnh đã hoàn toàn tuyệt vọng. Ba người Quân Bất Kiến đều không cam lòng mà nhìn chằm chằm Phật chưởng này.
Bởi vì đối phương quá mạnh, thế nên đám người bọn họ muốn ra tay, thần lực đều bị hỗn loạn, chỉ có thể chạy trốn. Muốn đối địch, căn bản là chuyện mơ tưởng.
Vạn mét, ngàn mét, trăm mét...
Phật chưởng lập tức giáng xuống. Thời gian chỉ có 0.001 giây ngắn ngủi mà cảm giác dài dằng dặc như một thế kỷ trôi qua.
Điều này khiến ba người Quân Bất Kiến phải chịu giày vò hành hạ.
Đã nói mình không sợ chết, thế nhưng ai có thể thực sự thản nhiên mà đối mặt với cái chết đây?
Nhưng đúng lúc bọn họ cho rằng một chiêu này sẽ khiến bọn họ chết chắc không thể nghi ngờ, Thần Hoàng Phật Môn vừa xuất chiêu kia dường như cảm nhận được điều gì đó, lông mày hơi nhướng lên.
Ầm!
Phật chưởng đột nhiên nổ tung, nổ thành một quả cầu ánh sáng vàng khổng lồ trên mặt đất.
Nó giống như một mặt trời nhỏ, chói mắt không gì sánh được.
Sóng xung kích quét ngang, khiến mọi thứ trong bán kinh hai trăm dặm đều bị cuốn đi không còn gì.
Ngay cả bóng dáng của đám người Long Cuồng, Thạch Trường Lâm cũng bị đánh lui.
Nhưng may mắn, đó chỉ là dư âm, đối với bọn họ cũng chỉ là khí huyết cuộn trào, mà chưa gây ra thương tích trí mạng.
“Tiểu sư đệ!”
Gia Cát Tử Quỳnh kinh ngạc kêu lên một tiếng, còn Long Cuồng thì hét lớn:
“Bọn họ không chết! Hơi thở và sức sống của họ vẫn còn đó.”
Gia Cát Tử Quỳnh chấn động trong lòng.
Không chết?
Gặp phải công kích mạnh như thế, mà lại không chết?
Chuyện này sao có thể xảy ra?
Không đúng!
Vẫn còn một luồng khí tức.
Thân thể Gia Cát Tử Quỳnh đã khôi phục lại chút thần lực, cho nên nàng có thể cảm nhận được một số thứ.
Có người tới, cho nên đã giúp mấy người Quân Bất Kiến chặn được một chiêu công kích này.
Là ai?
Khi khói bụi dần tan, một ánh vàng chói mắt hiện ra, chiếu thẳng vào mí mắt.
Đồng tử Gia Cát Tử Quỳnh co lại, sau đó hốc mắt chua xót, nước mắt trào lên.
Là hắn tới!
Khói bụi hoàn toàn tan đi, một thân hình khổng lồ màu vàng bao bọc lấy ba người Quân Bất Kiến trong đó.
Ba người Quân Bất Kiến sống sót sau tai nạn, rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Ba người đứng lên, chắp tay hành lễ với bóng lưng trước mặt.
“Bái kiến Tam sư huynh.”
Phương Thiên Nguyên chắp hai tay sau lưng, không quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên cường giả Thần Hoàng trên bầu trời, thờ ơ mở miệng nói:
“Vì sao... không thấy tung tích sư tôn?”
Ba người đều cúi đầu, vẻ mặt hơi buồn bã, lại không trả lời câu hỏi của Phương Thiên Nguyên.
Đáy mắt Phương Thiên Nguyên thoáng qua chút đau đớn.
“Là thế này sao?”
Hắn đã mơ hồ đoán được điều gì đó, một ngọn lửa giận vô hình, đang không ngừng lên men và bùng nổ trong lòng.
Sát khí đang lan tràn, trong bóng dáng hoàng kim cự nhân lại hòa lẫn một vệt sát khí màu máu.
Phía sau bóng hình hoàng kim cự nhân, bóng dáng một con vượn quỷ khổng lồ hiện ra.
Cơ thể của con vượn quỷ bao quanh bởi những sợi xích sắt, cắm sâu vào xương của nó như đang phong ấn nó. Nhưng diều đó vẫn không thể ngăn cản nổi, sát ý mạnh mẽ và khí thế ngập trời tỏa ra từ trên người nó như cũ.
Nó giống như một vị ma vương từ thượng cổ, với tư thái không gì địch nổi, lại ghé xuống thế gian lần nữa!
“Ai di đà phật, yêu khí thật mạnh.”
“Không ngờ, trong số bọn họ vẫn còn một cường giả mạnh như vậy. Có điều, thực lực của hắn chỉ là Thần Vương cảnh Ngũ trọng, còn không đủ để trở thành uy hiếp đối với chúng ta.”
“Nếu như thế, thì xuống tiêu diệt bọn chúng đi.”
Dứt lời, vị cao thủ Thần Hoàng Tứ trọng bên cạnh hắn cũng nhẹ giọng nói:
“A di đà phật, chỉ là một tiểu tốt mà thôi, không cần sư huynh phải ra tay, đợi ta tiễn hắn một đoạn đường.”
Trong khoảnh khắc, hư ảnh Phật Đà tôn giả sau lưng hắn tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ hơn, làm nổi bật khiến hắn giống như một vị tiên Phật hạ phàm, kim quang chói lọi.
Sau đó, một tay hắn xuất ra một quyền, là Đại Thừa Kim Cang quyền của Phật Môn!
Mây trên bầu trời đều bị thần lực của nắm đấm này khuấy động, hòa lẫn với thần lực vô song, lập tức đè ép xuống.
Áp lực lại bộc phát lần nữa, mọi người dường như bị một ngọn núi khổng lồ ập xuống trong lòng, hơi thở như đông cứng lại một lần nữa.
Lực lượng của Thần Hoàng Tứ trọng mạnh đến mức khiến kẻ khác giận sôi người!
Phật quyền màu vàng kia giống như một ngọn núi lớn, dài hơn nghìn trượng, tốc độ rất nhanh, ngay lập tức xông tới.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nó ma sát với thần lực xung quanh tạo thành lực lượng của hỏa diễm, đồng thời cũng ẩn chứa nguyên tố hỏa diễm dày đặc.
Trong mắt những người Phật Môn, sau một chiêu này, Phương Thiên Nguyên chắc chắn không thể chịu đựng được.