Phương Thiên Nguyên cũng không lãng phí thời gian, hắn không hề quay đầu lại, phất tay ném ra Định Sơn Thần Trụ, xé toạc bầu trời, lao về phía vị cao thủ kia trong nháy mắt.
Ầm!
Kèm theo một tiếng nổ dữ dội, hắn đã đánh bay đối phương bắn ngược trở lại trong cánh cửa thời không khi đối phương chỉ còn nửa bước chân nữa là ra ngoài.
Sau đó, Phương Thiên Nguyên nhặt Phá Toái Hư Không Chùy lên, toàn lực vận chuyển Bất Diệt Kim Thân. Hắn thét lên một tiếng, trực tiếp đánh nổ thiền trượng trong tay một vị trưởng lão khác của Phật Môn, đồng thời khiến cơ thể của hắn vỡ vụn, hoàn toàn chết đi.
Đám thần thú Hỏa Phượng lại bắt đầu điên cuồng cắn nuốt cường giả Thần Hoàng lần nữa.
Tinh hoa lớn mạnh ẩn chứa trong đó khiến thần lực trong cơ thể của không ít yêu thú trong số chúng nó bắt đầu sục sôi, hiển nhiên là muốn đột phá.
Một số thần thú có tu vi thấp hơn thì trực tiếp đột phá tại chỗ.
Thần Hoàng trong cánh cửa thời không đã đẩy ra Định Sơn Thần Trụ, thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt hắn đỏ tươi như máu, đôi mắt tràn đầy sát ý khiến người ta sợ hãi.
“Nhãi ranh, hôm nay không giết được ngươi, ta thề không thành Phật!”
Sau khi nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ, một tay hắn giữ Thần khí tràng hạt, một tay cầm thiền trượng, xông thẳng về phía Phương Thiên Nguyên.
Hai người đánh nhau, đòn công kích tràn đầy sức mạnh khiến cả bầu trời như nổ tung một vùng không một gợn mây.
Thậm chí, sóng xung kích còn khiến cánh cửa thời không bị lay động.
“Mạnh quá! Tam sư huynh thực sự quá mạnh!”
“Hắn đã vượt cấp mười một tiểu cảnh giới rồi đúng không? Nhìn hắn như thế này, còn có thể vượt cấp mấy tiểu cảnh giới đây!”
Mọi người đứng phía dưới xem trận chiến không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Là đệ tử Vô Danh tông, mọi người đều biết đệ tử đời thứ nhất của Vô Danh tông đều có năng lực chiến đấu vượt cấp.
Thế nhưng vượt cấp được bao nhiêu thì lại không cố định.
Giống như Tô Linh Vũ, không tu luyện tốt công pháp bổn mệnh của mình là Chiến Thần Bát Hoang, mà lại đi tu luyện Ngự Thú Thần Quyết, nhiều nhất cũng chỉ có thể vượt cấp ba bốn tiểu cảnh giới.
Mà giống như Quân Bất Kiến, Khương Thái Huyền lại có thể vượt cấp cả một đại cảnh giới.
Trong đó bởi vì Quân Bất Kiến có thể hóa rồng, trong lúc hóa rồng, hắn có thể tự thăng cấp tu vi một đại cảnh giới. Cho nên nói đúng ra, hắn có thể vượt cấp hai đại cảnh giới.
Nói cách khác, mặc dù hiện tại hắn là Thiên Vực đấu thần Nhị trọng cảnh, thế nhưng hắn có thể vượt qua Thần Vương cảnh, ngang với cường giả Chiến Thần Hoàng cảnh Nhị trọng.
Không phải hắn nhất định có thể đánh thắng được đối phương, thế nhưng khi hắn và đối phương giao đấu, chắc chắn sẽ không bị đối phương giết chết!
Đây chính là sức hấp dẫn của vượt cấp.
Nó chính là thủ đoạn bảo vệ tính mạng, đồng thời cũng là thủ đoạn giết người, là khả năng đặc biệt khiến người khác bất ngờ không kịp đề phòng lại vừa vô cùng ao ước.
Hiện tại Phương Thiên Nguyên đã vượt cấp mười một tiểu cảnh giới, cũng tương đương với một đại cảnh giới và một tiểu cảnh giới.
Mặc dù chỉ có thể vượt cấp mười mấy tiểu cảnh giới, không như Quân Bất Kiến, nhưng giờ khắc này, hắn vẫn mạnh đến mức khiến kẻ khác giận sôi người như cũ.
Những đệ tử đời thứ ba phía dưới, cộng thêm loại thần thú như Long Cuồng, thấy cảnh tượng như vậy cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Suy cho cùng hắn cũng là đệ tử đời thứ nhất của Vô Danh tông, có thể chiến đấu vượt cấp, quả nhiên là quá ngầu!
Bên kia, đệ tử Phật Môn vẫn còn đang thiêu đốt phật lực của mình. Một số người vì hoàn toàn tiêu hao hết lực lượng của mình nên đã biến thành tượng đá, từ nay về sau vĩnh viễn không thể sống lại.
Nhưng nhìn trên chiến trường, nhìn Phương Thiên Nguyên chưa từng rơi xuống thế yếu, một vài trưởng lão Phật Môn đưa mắt nhìn nhau, không khỏi khẽ thở dài một hơi, sau đó chắp tay trước ngực, cũng bắt đầu tụng niệm kinh Phật, bắt đầu thiêu đốt phật lực của mình, triệu hoán một vị cường giả trưởng lão Phật Môn mạnh hơn.
Bọn họ không có quyền lựa chọn. Không nói đến cường giả Thần Hoàng cảnh mạnh đến mức nào, trong chớp mắt có thể đuổi kịp bước chân bọn họ, bọn họ có trốn cũng không thoát. Lại nói phía dưới, còn có đám người Quân Bất Kiến đang nhìn, mình cũng không có khả năng chạy thoát.
Nếu như không hy sinh thân mình, Phật Môn sẽ không thể nào thắng được trận này, e rằng ngay cả cơ hội báo thù bọn họ cũng không có.
Dù sao cũng đều là chết, ít nhất trước khi chết bọn họ phải làm được chút gì đó.
Đám người Quân Bất Kiến phía dưới đã chú ý đến tình huống này, lập tức tiến lên phía trước.
“Yểm trợ cho Tam sư huynh, đừng để đám tôn tử này thực hiện được.”
“Được!”
Ba sư huynh đệ gia nhập trận hỗn chiến, trên bầu trời lại xuất hiện thêm vài luồng sát phạt chi lực.
Trong phút chốc, tiếng la hét của các đệ tử và các trưởng lão Phật Môn lại vang lên thảm thiết lần nữa.
Mà khi cuộc chiến đang diễn ra kịch liệt phía trên, một bóng người bên dưới đột nhiên nhanh chóng lao vào đám đông.
“Gia Cát sư tỷ, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.”
“Lăng tiểu thư.”
Người vừa tới không phải ai khác, chính là Lăng Tâm Nguyệt.
Lăng Tâm Nguyệt thở dốc vài hơi, mới mở miệng nói:
“Trước đó ta đã đi tìm Tứ sư huynh, lại đi tìm Lục sư huynh, vốn muốn cứu ngươi, nhưng kết quả lại không tìm được ngươi.
Không còn cách nào khác, hai người bọn họ liền ra chiêu độc, bảo ta tuyên bố tin tức sư tôn ngươi đã chết khắp nơi.
Thế nên tất cả mọi người đều chạy tới tấn công đệ tử Phật Môn.”
“Ngươi nói cái gì?”
Trong chốc lát, gương mặt Gia Cát Tử Quỳnh không nhịn được mà co giật.
Không chỉ có nàng, tất cả những người khác cũng đồng thời sửng sốt.
“Tông chủ không chết?”
“Mẹ kiếp! Tông chủ lại không có chết? Tin tức cũng đã truyền đến rồi, hắn lại không chết?”
“Tiêu rồi tiêu rồi, chọc họa lớn rồi.”
Gia Cát Tử Quỳnh vỗ trán một cái.
Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên thực sự là việc thành công thì ít, việc hỏng thì nhiều.