Vẻ mặt Lăng Tâm Nguyệt đầy vô tội:
“Thực sự không trách ta được, ta chỉ tung một chút tin nhảm mà thôi. Ai biết bọn họ lại đánh Phật Môn đến thảm như vậy, diệt nhiều phân đà Phật Môn như thế?”
“Không phải, tại sao các ngươi lại tung tin đồn nhảm này?”
“Chuyện này cũng không trách ta được, là sư huynh và sư đệ của ngươi thương lượng. Bọn họ vốn muốn nói ngươi bị Phật Môn bắt đi, thế nhưng lại sợ Phật Môn tra được ngươi.
Dù sao khi đó hai người bọn họ cũng đã diệt mấy tông môn bao gồm cà chùa Tiểu Phật Đà rồi.
Phật Môn rất dễ điều tra ra ngươi.
Nếu chẳng may lúc đó Phật Môn đến giết ngươi, hoặc lợi dụng ngươi để uy hiếp hai người bọn họ, khi đó mới thực sự phiền phức.”
Gia Cát Tử Quỳnh lộ ra vẻ mặt không biết nói gì.
“Vậy sau này ngươi biết chuyện này, chẳng lẽ không đi ngăn cản sao? Mục đích của ngươi là muốn làm cho mấy người Quân sư đệ nổi giận đúng không? Tất cả bọn họ đều đến đây rồi, ngươi không thể tìm được bọn họ mà giải thích sao?”
“Ta đã tìm rồi mà!”
Vẻ mặt Lăng Tâm Nguyệt rất thành thật.
“Ta đã rất cố gắng đi tìm, nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, ta hoàn toàn không đuổi kịp.
Ta chỉ cần nghe nói nơi nào của Phật Môn bị tấn công thì liền đuổi tới chỗ đó để kiểm tra. Thế nhưng mỗi lần ta tới nơi, bọn họ đều đã đánh xong rồi. Ta còn đi theo phía sau, vơ vét bảo khố của những miếu chùa này, còn nhặt được gần một triệu Thần tinh nữa đó.”
Lăng Tâm Nguyệt còn lấy ra vài túi trữ vật rồi quơ quơ trước mặt Gia Cát Tử Quỳnh.
Gia Cát Tử Quỳnh hoàn toàn hóa đá.
Thì ra chuyện sư tôn bị giết là một hiểu lầm lớn!
Chính vì hiểu lầm này, bọn họ đã tiêu diệt nhiều phân đà Phật Môn như vậy. Đây không phải là một cú vả mặt đơn thuần nữa rồi, mà đã trở thành kẻ thù không chết không thôi với Phật Môn đó!
Nếu lúc đầu bọn họ chỉ cứu mình, không khoác lác như vậy, nhiều lắm cũng chỉ tiêu diệt một hai phân đà Phật Môn mà thôi, vẫn chưa lộ liễu đến mức khiến người khác chú ý. Hiện tại ngay cả Thần Hoàng Phật Môn cũng giết rồi, có muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi nữa.
Thế nhưng, sư tôn đã căn dặn bọn họ năm lần bảy lượt, khi đi tới Thần giới, nhất định không được gây chuyện.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, bọn họ đánh bậy đánh bạ, chọc tới Phật Môn lớn mạnh nhất!
Giờ thì thảm rồi, chưa nói tới việc bị Phật Môn nhìn chòng chọc, phỏng chừng nếu khiến sư tôn biết, e rằng sẽ khiến sư tôn tức giận muốn chết.
Không biết chừng, sư tôn còn có thể đánh cho bọn họ bong da tróc thịt, mông nở hoa luôn.
“Ngũ... Ngũ tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Thạch Trường Lâm không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một tiếng.
Gia Cát Tử Quỳnh xoa xoa huyệt thái dương, hơi đau đầu.
Đúng lúc đó, một luồng sáng màu đen bay tới, mau chóng đi đến trước mặt mọi người.
“Cuối cùng ta tìm được các ngươi rồi, ai da má ơi, đoạn đường này làm ta mệt chết đi được.”
Nhị Cẩu Tử lè lưỡi, cả người nơm nớp lo sợ, bước đi hơi run run.
Dọc đường đi, nó liều mạng dốc sức chạy trốn, không dừng lại một khắc nào, chạy bằng toàn bộ thân hươu của nó, suýt nữa là phế rồi.
“Nhị Cẩu Tử, ngươi cũng phi thăng thành Thần rồi.”
Đám thần thú Hỏa Phượng tiến lên chào hỏi. Nhị Cẩu Tử thở hồng hộc, phun ra hai ngụm khí đục.
“Hiện tại... không phải... lúc... nói những chuyện này. Phù phù...”
Nó làm bình tĩnh huyết dịch một chút, sau đó mới lần nữa lên tiếng:
“Ta đến nói cho các ngươi biết, Tông chủ không chết, hiện tại hắn sống rất tốt là khác. Các ngươi tuyệt đối đừng... đối nghịch với Phật Môn. Mau theo ta trở về tu luyện.”
Mọi người im lặng.
“Sao vậy? Sao các ngươi lại không nói lời nào?”
Quân Trường Minh chỉ chỉ lên trời.
“Ngươi tới quá muộn, chúng ta vừa giết một đám đệ tử và trưởng lão Phật Môn rồi, còn giết mấy Thần Hoàng nữa.”
Vừa dứt lời, một thi thể của đệ tử Phật Môn rơi xuống bên cạnh Nhị Cẩu Tử.
Mấy con thần thú nhanh chóng chạy tới, trực tiếp cắn nuốt sạch sẽ thi thể.
Nhị Cẩu Tử: “...”
“Không phải, ta nói này, sao các ngươi lại nhanh tay như vậy chứ? Thần Hoàng là rau cải trắng à? Các ngươi nói giết liền giết? Không cho Phật Môn chút mặt mũi nào hả?”
“Ta nghĩ bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta vẫn nên nghĩ làm thế nào để thoát thân đi!”
Gia Cát Tử Quỳnh lộ vẻ nghiêm trọng, nói:
“Sư tôn đã từng nói, hoặc là không trêu chọc kẻ khác, nếu như thực sự chọc tới kẻ khác, vậy thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không được nương tay.
Giết hết những... đệ tử Phật Môn này đi, không để lại dù chỉ một người.”
Gương mặt Lăng Tâm Nguyệt không nhịn được mà co giật.
Nàng đã từng là Tông chủ Ma Tông hạ giới, cũng được xem như là một kẻ giết người không chớp mắt.
Thế nhưng nói thật, so với những đồ đệ này của cha nàng, nàng quả là hơi thua kém.
Vậy nếu so sánh với cha mình, phỏng chừng nàng càng chẳng là gì.
Nói như thế này, không phải cha rất vô liêm sỉ, không biết xấu hổ sao?
Chờ một chút... tại sao ta lại muốn coi hắn là cha ta chứ?
A a a!
Lăng Tâm Nguyệt cảm giác đầu óc của mình sụp đổ rồi, nó hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của mình.
Đều là do tên Lục Tiêu Nhiên chết tiệt, Lục Tiêu Nhiên thối tha này, khiến cho mình biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, đầu óc hỗn độn.
...