Hắn quan tâm nhất chính là thân phận của bản thân, tại sao khí vận chi tử lại đến bắt mình.
Tại sao, trên trời muốn thiết kế ra khí vận chi tử?
“Nhớ ra một phần, ta là là một lực Đại Đạo trong Tạo Hóa Ngọc Điệp. Thiên đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất, ta chính là kỳ nhất. Bởi vì ta không muốn tằng tịu với Hồng Quân cẩu tặc, nên bèn chạy thoát từ Tạo Hóa Ngọc Điệp, sự thiết lập của khí vận chi tử chính là để bắt chủ nhân.”
“Vậy… vậy thân phận của ta là… có phải là Bàn Cổ chuyển thế?”
Lục Tiêu Nhiên thử nói ra nghi vấn của mình.
Bởi vì từ rất lâu về trước hắn đã bắt đầu nghi ngờ điểm này.
Ngoại trừ Bàn Cổ ra, hắn thực sự không tưởng tượng được bản thân có thân phận gì.
Hơn nữa ngoại trừ Bàn Cổ ra, hình như thiên đạo cũng không cần thiết bố trí khí vận chi tử đến bắt mình.
Nhưng một giây sau Vượng Tài lại lắc đầu.
“Chuyện này… ta nói không chuẩn, bởi vì khí huyết hợp thành trong cơ thể của chủ nhân quả thật là lấy tinh huyết và xương của Bàn Cổ tạo thành. Cho nên ta bị chủ nhân thu hút cũng là vì cơ thể của chủ nhân có khí tức Bàn Cổ, mà Tạo Hóa Ngọc Điệp, ngay từ đầu đã là chí bảo Tiên Thiên của Bàn Cổ, sau này mới bị tên trộm Hồng Quân cướp đi mà thôi.
Vì vậy ta có sự thân mật tự nhiên đối với chủ nhân.
Đến cả thiên đạo sắp xếp Hồng Quân xây dựng khí vận chi tử cũng vì bắt được chủ nhân, tránh cho chủ nhân hấp thu khí huyết Bàn Cổ quá nhiều, do đó làm Bàn Cổ sống lại.
Nhưng mà...
Nhưng mà… cùng với chủ nhân càng ngày càng mạnh, ta phát hiện hình như có hơi không đúng. Trong khí tức của chủ nhân, dường như có một loại… tồn tại còn mạnh hơn Bàn Cổ!”
Lục Tiêu Nhiên có hơi kinh hãi.
Thật ra hắn có một bí mật.
Chỉ có mình hắn biết được, đến cả Vượng Tài còn không biết.
Đó chính là bản thân hắn cũng là một người xuyên việt.
Cũng chính là nói, cơ thể của hắn thật ra là được tạo nên từ tinh huyết và xương cốt của Bàn Cổ, nhưng trên thực tế linh hồn của hắn không phải.
Cộng thêm cuộc nói chuyện với Thiên Cơ lão nhân trước đó, hắn đại khái có thể đoán ra một phần tin tức thân phận của mình.
Điểm đầu tiên, mình có thể bị Tiệt Giáo mang xuống hạ giới chuyển kiếp.
Bởi vì các loại tin tức hiện tại cho thấy, rất có khả năng Thiên Cơ lão nhân là đệ tử Tiệt Giáo.
Bất kể là chuyện liên quan đến tông môn mà Thiên Cơ lão nhân nói, hay là bức cổ họa trên tường của Thiên Cơ lão nhân, đều khiến Lục Tiêu Nhiên có suy nghĩ này.
Dựa theo kết quả có liên quan đến Tiệt Giáo trong câu chuyện thần thoại trong truyền thuyết, Lục Tiêu Nhiên vô cùng hiểu rõ.
Tiệt Giáo rất khả năng muốn lợi dụng mình để lật bài.
Nhưng Tiệt Giáo muốn lợi dụng mình để lật bài, cho rằng hắn là thiên mệnh chi tử, nhưng trên thực tế mình có khả năng là sự tồn tài siêu việt ngoài sức tưởng tượng của Tiệt Giáo.
Đây cũng là điểm thứ hai, thân phận thực sự của mình rất có khả năng là Bàn Cổ chuyển thế.
Chỉ là cái chuyển thế này này chỉ bao gồm thân thể, bởi vì linh hồn của nguyên chủ đã bị mình đánh nát.
Bàn Cổ rất có khả năng muốn lợi dụng mình để sống lại?
Vì vậy đây cũng là tại sao, thiên đạo thiết lập nên khí vận chi tử muốn giết chết mình, để phòng ngừa Bàn Cổ sống lại.
Hmmm.. Làm sao cảm thấy mình giống như một con rối vậy, mỗi người đều muốn giành được lợi ích từ trên người mình?
Điểm thứ ba, cũng chính là điểm quan trọng nhất.
Linh hồn của mình không phải là Bàn Cổ, nhưng lại là sự tồn tại đánh nát linh hồn Bàn Cổ.
Vậy cũng chính là nói, thể linh hồn của mình, cũng có thể nói là ý thức bản thể của mình là sự tồn tại vượt qua Bàn Cổ, bằng không mình cũng không thể đánh vỡ linh hồn Bàn Cổ, chiếm cứ cơ thể Bàn Cổ chuyển thế được!
Dù sao, đại lão Bàn Cổ này, chắc cũng được xem là sự tồn tại mạnh nhất trong vũ trụ này nhỉ?
Mình còn mạnh hơn hắn… vậy rốt cuộc mình mạnh đến cỡ nào?
“Vượng Tài, thế giới này có sự tồn tại mạnh hơn Bàn Cổ không?”
“Đương nhiên có nha. Vì sao Bàn Cổ phải khai thiên tích địa, đương nhiên cũng bởi vì hắn đã tu luyện đến cực hạn, nhất định phải đột phá thứ nguyên vũ trụ này, mới có thể tu luyện thêm một bước nữa. Không chỉ là hắn, bao gồm cả Hồng Quân lão tổ và thiên đạo cũng vậy. Tu vi của hai người bọn họ đều không đạt đến cấp bậc lúc Bàn Cổ đỉnh phong, vì vậy mới lựa chọn dung hợp lại thành một người, đương nhiên cũng vì để đột phá Đại La Thiên, từ đó thần du Thái Hư, tu luyện đến cấp bậc càng cao hơn.
Vũ trụ không có cực hạn, tu luyện cũng không có cực hạn.
Nhưng tu luyện ở thế giới kiếp trước lại có cấp bậc.
Giống như chủ nhân tu luyện đến Thần cảnh, bắt buộc phải đến Thần giới mới có thể tiến hành tu luyện bước tiếp theo.
Tu luyện đến Tiên Nhân, nhất định phải đến Tiên giới mới được, đó là một đạo lí.”
Lục Tiêu Nhiên xoa thái dương của mình.
Mẹ nó, vốn dĩ cho rằng tu luyện đến Thánh Nhân là có thể an tâm rồi, bây giờ xem ra, tu luyện đến Thánh Nhân vẫn chưa được nữa.
Dù sao đến cả sự tồn tại cấp bậc như lão tổ Hồng Quân cũng còn phải tiếp tục đi tu luyện.
Chẳng lẽ thật sự là đúng với câu nói đó?
Làm công không có điểm dừng?
Không phải làm công ở nơi này, thì cũng làm công ở nơi khác?
Nhưng mà, Lục Tiêu Nhiên có đau đầu thế nào cũng biết mình không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Bởi vì trước mắt hắn còn có mấy chuyện đau đầu khác.
Một là Phật Môn Thần giới.
Thứ hai là người thần bí kia, dựa theo cách nói của Thiên Cơ lão nhân, hắn không thuộc về thế lực của Thiên Đình, nhưng lại đối với mình vô cùng thèm khát.
Thứ ba là Tiên giới, bao gồm Linh Sơn, Thiên Đình cùng với Tiệt Giáo, thậm chí là những tranh chấp giữa Thánh Nhân.
Thứ tư, là lão tổ Hồng Quân lão tổ và thiên đạo.
Thứ năm, cũng là chuyện quan trọng nhất.
Có thể là Bàn Cổ lão cẩu cũng muốn lợi dụng mình để sống lại.
Một điểm cuối cùng, mình vẫn không biết mình rốt cuộc là ai?
Mình là sự tồn tại còn mạnh hơn cả Bàn Cổ, liệu có phải là kẻ địch còn mạnh hơn Bàn Cổ không?
Hmmm… Vừa nghĩ như vậy, Lục Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác sống không còn gì lưu luyến nữa.