favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 643: Tiếng phượng hót vang vọng cả trời đất

Chương 643: Tiếng phượng hót vang vọng cả trời đất

Gia Cát Tử Quỳnh hơi cuộn chặt nắm đấm, trên gương mặt lộ ra một chút lo lắng.

“Chỉ nguyện cho Tam sư huynh có thể chống đỡ được.”

Lăng Tâm Nguyệt nhìn nhìn, thầm mở miệng nói:

“Tốt nhất là đừng có cao thủ Phật Môn đến thêm nữa, bằng không cho dù hắn muốn chống đỡ cũng không chống đỡ được.”

Gia Cát Tử Quỳnh: “...”

Không chỉ là nàng, mà trong cả Tử Sắc Bát Vu đều im lặng.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lăng Tâm Nguyệt.

Lăng Tâm Nguyệt: “???”

“Cái đó… có phải ta lại nói sai rồi không?”

Lời nói vừa dứt, từ phía xa lần nữa bay đến ba bóng người.

Hai vị Thần Hoảng cảnh ngũ trọng, một vị Thần Hoàng cảnh lục trọng.

Cảm nhận được khí thế của đối phương, gương mặt của mọi người lúc này không nhịn được mà giật mạnh một hồi.

Đây là đang đùa đó hả?

Vẻ mặt Lăng Tâm Nguyệt cũng ngây ra.

Trời xanh thương xót, nàng chỉ là mở miệng tùy tiện nói một cái, sao lại biến thành sự thật rồi?

Nhưng cho dù nàng như thế nào, trong hiện thực quả thật đã đến thêm ba vị Thần Hoàng cảnh.

Ba người vừa đến, không có nhiều lời, trực tiếp gia nhập vào trong trận đấu.

Lúc đầu Phương Thiên Nguyên chỉ cần chống đỡ đòn tấn công của tám vị Thần Hoàng, giờ lại phải chống đỡ đòn tấn công của mười một vị Thần Hoàng.

Hơn nữa còn là Thần Hoàng ngũ trọng và Thần Hoàng lục trọng nữa.

Một vị trưởng lão Phật Môn Thần Hoàng thất trọng kia thì trong tay cầm hai thanh Thần khí, một Kim Thiền trượng, một Đại Kim chung.

Mỗi một tấn công của Phương Thiên Nguyên, hắn đều nhanh chóng tiến lên trước dùng Thần khí ngăn cản.

Phương Thiên Nguyên căn bản là không cách nào tạo thành chút thương tổn nào cho những Thần Hoàng khác.

Mặc dù lúc này hắn đang thi triển Bất Diệt Kim Thân, cũng chỉ có thể không ngừng chịu đựng đòn tấn công của đối phương.

Trên bầu trời tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai, quầng sáng màu vàng càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn, cuối cùng, dường như nó đạt đến một cực hạn nào đó, trực tiếp nổ tung ra.

Lần này, Bất Diệt Kim Thân của Phương Thiên Nguyên đột nhiên chịu phải một đòn tấn công vô cùng mãnh liệt, cả người giống như ngọn núi lớn màu vàng, sống sờ sờ bị đánh vào trong mặt đất.

Tiếp theo đó, là đòn tấn công phô thiên cái địa rơi xuống trên người của hắn.

Lúc này, đến cả vị Thần Hoàng thất trọng ngăn chặn hắn tấn công cũng bắt đầu gia nhập tấn công.

Mười hai vị Thần Hoàng tấn công Phương Thiên Nguyên, căn bản không cho Phương Thiên Nguyên cơ hội phản ứng nào.

Cả một vùng đều bắt đầu rung lắc không ngừng, vì đòn tấn công của chư vị trưởng lão Phật Môn quá dày đặc mà quầng sáng công kích kia thậm chí còn hình thành nên mười hai cột sáng thẳng tắp trên bầu trời, liên tiếp không ngừng, hoàn toàn không bị ngắt đoạn.

“Tam sư huynh.”

Trái tim mọi người nháy mắt vọt lên cổ họng, lo lắng không thôi.

Đòn tấn công có mật độ mạnh mẽ như vậy, chỉ với một mình Phương Thiên Nguyên làm sao có thể chống đỡ được?

Đám người Gia Cát Tử Quỳnh đang chìm vào trong trạng thái tự trách bản thân tột độ.

Nếu như bọn họ có thể lên đó trợ giúp Phương Thiên Nguyên, cho dù là không thể nào đánh bại đối phương, cũng có thể giảm bớt một chút áp lực cho Phương Thiên Nguyên.

Ít nhất cũng không phải áy náy như bây giờ.

Không biết có phải là nguyện lực của mọi người đủ không mà vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng phượng hót.

“Chiếp --!”

Tiếng phượng hót này vọng khắp trời đất, vang vọng cả bốn bể.

Tiên linh chi âm ẩn chứa trong đó của nó khiến nội tâm của tất cả mọi người dường như được thanh lọc vậy.

“Tiên âm Phượng Hoàng thuần túy quá, có người đến.”

Có người hét lên một tiếng, mà ánh mắt đám người Gia Cát Tử Quỳnh và mấy vị sư đệ Quân Bất Kiến sáng lên.

m thanh Phượng Hoàng, vậy… chẳng lẽ là nàng?

Nếu thật sự là nàng, vậy thì tốt quá rồi, tuy rằng tu vi của nàng không nhất định biến thái như Phương Thiên Nguyên, nhưng ít nhất có một điểm là nàng có thể khiến Phương Thiên Nguyên tạm nghỉ một lát.

Mà điều bọn họ cần cũng chính là có cơ hội để Phương Thiên Nguyên tạm nghỉ một lát, chỉ vậy mà thôi.

Nhưng vào lúc gần như mọi người đều tràn đầy hy vọng, Lăng Tâm Nguyệt lại đột nhiên mở miệng nói:

“Lại có người đến nữa rồi. Ông trời ơi, người đến không phải lại là người của Phật Môn chứ? Tuyệt đối đừng nha, bằng không chúng ta chẳng phải là chết chắc rồi?”

Lời nói vừa dứt, tiên âm Phượng Hoàng đột nhiên biến mất tăm.

Gia Cát Tử Quỳnh: “...”

Quân Bất Kiến: “...”

Khương Thái Huyền: “...”

Tô Linh Vũ: “...”

Bốn người nhất thời á khẩu, nhìn chằm chằm Lăng Tâm Nguyệt, mặt Lăng Tâm Nguyệt ngây ra nói:

“Các ngươi nhìn ta làm gì thế? Lần này ta đâu có nói người của Phật Môn đến đây! Lần này ta không có nói sai gì chứ?”

Gia Cát Tử Quỳnh cuộn tay thành nắm đấm nhỏ, nghiến răng nói từng chữ từng câu:

“Ngươi còn nói thêm câu nào, ta đảm bảo sẽ đánh đến mức cha ngươi cũng không nhận ra ngươi. Ngươi tin không?”

Lăng Tâm Nguyệt lập tức che miệng mình lại.

Có lẽ bởi vì nàng không có nói nhiều lời thừa thãi, mà đặc hiệu miệng quạ đen đã bị che lại, tiên âm Phượng Hoàng vốn đã biến mất vào lúc này lại lần nữa vang lên.

“Chiếp --!”

Cùng với sự tiến gần của tiên âm Phượng Hoàng, phía chân trời xa xăm có một đám mây ráng màu nhanh chóng bay đến.

Đồng thời còn có một luồng khí thế vô cùng mãnh liệt.

Chương trướcChương tiếp