...
Thần giới, chân núi Bồ Đề!
Một bóng người mặc áo bào đen, cất bước chậm rãi tiến vào cái gọi là Thánh địa Phật Môn Thần giới!
Hai mắt hắn đỏ rực như máu, sát ý dày đặc giống như thực chất, một luồng huyết dịch đỏ sậm liên tục vờn quanh bên ngoài cơ thể hắn.
Dù chưa vận dụng bất kỳ sức mạnh nào cũng đã khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Hắn khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập sát ý, huyết khí xung quanh cũng bắt đầu từ từ khuếch tán.
Đệ tử Phật Môn ở chân núi Bồ Đề lập tức phát hiện ra bóng dáng của đối phương, cảm nhận được sát ý và ma khí làm người sợ hãi trên người hắn, sắc mặt đệ tử Phật Môn lập tức thay đổi.
“Yêu ma phương nào? Cả gan dám đến núi Bồ Đề ta làm càn?”
Dứt lời, mấy bóng dáng đó thi triển Phật pháp, chân đạp kim quang đánh về phía người đang đến.
Khoảng cách ngàn mét chớp mắt đã tới, nhưng, đám người mới vừa tới bên người đối phương đã trực tiếp bị nổ thành mưa máu.
Ầm ầm ầm...
Bóng dáng trẻ tuổi thậm chí còn chưa động thủ, chỉ dựa vào một luồng sát khí quanh người là đã làm mấy đệ tử thủ sơn Phật Môn nổ tung.
Phải biết là, mấy đệ tử thủ sơn này, cảnh giới thấp nhất cũng đã là Tạo Thần cảnh!
Đặt ở một số phân đà Phật Môn hoặc là tiểu tông môn của Thần giới, đã sắp chạm tới thực lực của chủ trì bên trên.
Nhưng lại bị sát khí quanh người đối phương giết chết ngay tức khắc.
Đây là việc kinh khủng tới cỡ nào?
Đệ tử Phật Môn sau cửa núi thấy cảnh như vậy, đồng tử lúc này không nhịn được mà co rụt lại.
“Mau! Mau đánh chuông Cảnh Kỳ, có người tự tiện xông vào Phật Môn!”
Giọng nói truyền đi, nhưng lại không có ai đáp lời hắn.
“Sao...”
Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua, nhất thời tóc gáy dựng đứng lên, đồng tử co rút cứng đờ, cả người tựa như ngã vào hầm băng.
Tất cả đồng bạn của hắn, lồng ngực đều bị xuyên thủng, máu tươi đầm đìa chảy đầy đất.
Lúc mấy người đó chết, trên mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt lúc còn sống.
Có nghĩa là trong nháy mắt khi mọi người nhìn thấy đối phương đó, bọn họ đã chết ngay lập tức.
Một mùi máu tươi làm người ta buồn nôn thổi qua bên cạnh hắn, đó là người thanh niên mặc áo bào đen đang bước lên bậc thềm đi về phía chùa Bồ Đề.
Đệ tử Phật Môn run rẩy, ở gần đối phương có cảm giác giống như cái chết đang ở trước mắt, cảm giác này tuyệt vọng đến mức làm cho người ta ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không sinh nổi, khiến hắn cảm thấy là không cần đối phương động thủ, bản thân hắn đã chết rồi.
Chỉ có điều, ngoài dự liệu của hắn là đối phương không có ra tay đối phó hắn, chỉ là từ từ từng bước một đi về phía núi Bồ Đề.
Hắn thở phào một hơi, sức lực toàn thân giống như bị người rút sạch.
Nhưng mà rất nhanh, khóe miệng của hắn đã phát ra âm thanh vui vẻ.
“Ha ha... Ta không chết! Ta không chết!”
Dừng một chút, nụ cười trên mặt hắn từ từ biến mất, chân mày cau lại.
Nhưng mà... Vì sao người kia không giết mình chứ?
Sự nghi ngờ này vừa xuất hiện, hắn mơ hồ cảm giác được có chút đau đớn nơi lồng ngực của hắn.
Hắn không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua.
“Phụt --!”
Trong nháy mắt, một búng máu tươi phun ra từ miệng của hắn, cơ thể cũng đổ ầm xuống.
Hoá ra, không phải đối phương không động thủ, mà là tốc độ của đối phương quá nhanh mà thôi!
Tốc độ nhanh đến mức hắn không cảm nhận được gì cả!
Thế cho nên thân thể của hắn, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không cảm nhận được.
Thật ra thì ngực của hắn sớm đã giống như những người khác đều bị đánh thủng một lỗ to!
Ngay khi đổ gục xuống phía dưới, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào núi Bồ Đề. Trước khi ý thức từ từ biến mất, vậy mà hắn lại có cảm giác khung cảnh trước mắt mình từ từ phủ lên một tầng máu tươi dày đặc.
Giờ khắc này, tựa như toàn bộ thế giới cũng lâm vào một mảnh giết chóc.
Không bao lâu, một tiếng hét thảm từ phía trước truyền đến, sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư...
Tiếng kêu thảm thiết vô cùng vô tận liên tục không ngừng truyền tới, ý thức của hắn cũng hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
Phật Môn, rốt cuộc đã chọc phải sự tồn tại dạng gì thế?!
Chưa từng để ý đến hắn, người thanh niên áo đen kia lúc này đã giết đến một chỗ khác rồi.
Nơi hắn đi qua, không một ai sống sót!
Bất luận là hòa thượng trẻ tuổi hay là đại lão Phật Môn, ở trước mặt hắn tựa hồ cũng như mấy củ cải trắng không có mạng sống mà thôi.
Hai mắt hắn ngoại trừ sát ý huyết sắc thì không còn gì khác cả.
Toàn bộ chùa Bồ Đề đều bị bao phủ bởi máu.
Nhưng quỷ dị ở chỗ, những đệ tử Phật Môn này đều có tu vi trên Thần cảnh, máu tươi đều là màu vàng kim.
Nhưng mà khi bị đối phương giết chết, hấp thu khí bao quanh người đối phương, từ từ hóa thành màu đỏ như máu!
Sát ý đối phương mạnh mẽ đến mức làm thay đổi cả màu máu của Thần.
“Địch tập! Địch tập! Có người xông vào chùa Bồ Đề! Mau! Tất cả đệ tử Phật Môn, mau mau xuất chiến.”
Chuông Cảnh Kỳ cuối cùng cũng bị người đánh vang, vô số đệ tử Phật Môn ùn ùn kéo xuống từ trên núi.