Trong nháy mắt, hắn bóp gãy cổ đối phương, hút thần hồn đối phương vào trong hố đen thần hồn phía sau lưng.
Rắc rắc rắc rắc!
Thần hồn phát lực từng khúc, cắn nuốt thần hồn Phật Đà tôn giả đến gần như không còn chút gì, mài vỡ thần hồn đó thành mảnh vụn!
Một màn kinh khủng trước mắt dọa đám đệ tử Phật môn tại hiện trường sợ hết hồn, mặt tái mét, hoảng sợ kêu ầm ĩ.
Mấy vị Thiên Vực Đấu Thần vô cùng giận dữ.
"Thằng nhãi ranh kia! Ngươi quá ngông cuồng rồi! Không giết ngươi thì Phật môn ta sao có thể có chỗ đứng cho nổi? Giết hắn cho ta!"
Thiên Vực Đấu Thần đó nổi giận gầm lên một tiếng, tất cả các Thiên Vực Đấu Thần tấn công tới với tốc độ kinh người ngay trong nháy mắt.
Thanh niên Huyết Sắc vẫn cứ ngang ngược như lúc ban đầu, không hề sợ hãi chút nào.
Ngay lúc Thiên Vực Đấu Thần tấn công tới, trường thương trong tay hắn hất lên, gõ vỡ đầu người thứ nhất. Máu tươi màu hoàng kim văng tung tóe bị hắn hấp thu vào huyết khí xung quanh, biến thành màu máu đỏ tươi.
Còn thần hồn của đối phương lại bị hố đen thần hồn sau lưng hắn cắn nuốt.
Thiên Vực Đấu Thần thứ hai cầm thần binh thiền trượng trong tay, thi triển Đả Long Quyết của Phật môn, nện lên người thanh niên nhưng lại bị sát khí huyết sắc quanh người thanh niên ngăn cản, không thể tiến lên thêm chút nào.
Cùng lúc đó, cảm giác nguy hiểm mau chóng kéo đến, khiến đồng tử của hắn lập tức co lại, cả người rơi vào trạng thái cực độ hoảng sợ.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, một cánh tay nhuốm máu đã vươn đến, phá vỡ Đại Thừa Kim Chung Tráo và Đại Thừa Kim Cang Quyết của hắn như phá vỡ lớp màng mỏng, xuyên thủng ngực hắn dễ như trở bàn tay, nắm chặt trái tim đang đập bình bịch của hắn, bóp sống trước mắt hắn!
Ầm!
"Sư đệ!"
Một vị Thiên Vực Đấu Thần ở phía sau giận dữ gầm lên, thuấn di đến bên cạnh Thiên Vực Đấu Thần vừa bị giết chết. Đôi mắt hoa lên, thanh niên kia đã dùng tốc độ còn nhanh hơn đi tới sau lưng hắn.
"Không hay rồi!"
Trong nháy mắt cảm giác nguy cơ xông lên đầu hắn, đột nhiên hắn thấy cột sống mình đau đớn. Thì ra xương cột sống của hắn đã bị đối phương rút ra khỏi cơ thể.
"A!"
Hắn hét thảm. Huyết khí vọt tới, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được lập tức luyện hóa hắn thành mảnh vụn, đến mảnh xương trắng cũng không chừa lại.
Một trận chém giết đẫm máu lại bắt đầu. Dù trước mặt là một đám Thiên Vực Đấu Thần thì trong mắt thanh niên cũng chẳng khác nào đám kiến hôi, hoàn toàn không có chút sức chống cự nào.
"Nhanh đi mời cường giả Thần Vương đến đây!"
Tiếng kêu gào vang lên giữa sườn núi, Thần Vương Cảnh lập tức tới rồi!
Ba trăm luồng ánh sáng chiếu sáng cả ngọn núi Bồ Đề.
Nhưng một đám Thần Vương cảnh còn chưa kịp ra tay đã bị một luồng khí thế còn mạnh mẽ hơn áp chế.
"A Di Đà Phật! Tu vi của người này đã siêu thoát thế tục. Thần Vương cảnh đi lên cũng chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi, không có bất cứ ý nghĩa gì cả, lui xuống đi."
Đám Thần Vương bỗng run lên.
Lẽ nào đến cả cường giả Thần Vương Cảnh mà vẫn không thể chống lại thanh niên trước mắt này được sao? Chẳng lẽ phải là Thần Hoàng cảnh mới có thể ra tay hay sao?
Nhưng tình huống không cho phép bọn họ hoài nghi, bởi vì người nói ra lời này chính là cao tăng Thần Hoàng cảnh.
Bọn họ không cần nói dối vì ôm công, vì chém giết một yêu ma.
Giữa sườn núi, các Thiên Vực Đấu Thần bị đánh đến chạy trối chết, không ai dám ra giao thủ với đối phương.
Chỉ cần ở trong vòng năm mươi mét xung quanh đối phương, thì gần như đã bị tuyên án tử hình.
Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không thể chạy thoát, bởi vì tu vi và thực lực của đối phương quá mạnh mẽ!
Cho dù là khoảng cách năm nghìn mét, năm vạn mét cũng có thể đến ngay lập tức.
Nhưng ở đây, hắn đang đuổi giết từng bước một. Trong phạm vi mười nghìn mét, Thiên Vực Đấu Thần nào cách hắn gần nhất, thì người đó chắc chắn chết mà không cần phải nghi ngờ.
Hoàn toàn không có bất cứ đường sống nào để phản kháng lại.
"Cường giả Thần Vương cảnh đâu? Sao các tiền bối Thần Vương còn chưa xuống? Vừa rồi ta đã thấy thần hồn của bọn họ rồi cơ mà!"
Một vị Thiên Vực Đấu Thần gầm thét liên tục. Một giây sau, trên chiến trường, mấy luồng khí tức kinh khủng hơn lặng lẽ xuất hiện.
Bọn họ mạnh hơn Thần Vương, dường như chỉ cần một ý nghĩ đã có thể xuất hiện ngay trên chiến trường, đến cả Thiên Vực Đấu Thần cũng khó có thể dễ dàng phát hiện.
Đến khi bọn họ nhận ra được, đối phương đã có mặt trên chiến trường.
"A Di Đà Phật, các ngươi đi đi, đây không phải nơi Thiên Vực Đấu Thần có thể tới đâu."
"Cường giả Thần Hoàng?"
Trời ơi, lẽ nào đến cả Thần Vương cũng không đối phó nổi tên đó hay sao?
Hắn mạnh mẽ đến thế nào?
Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ. Lời Thần Hoàng nói không phải không có đạo lý, không ai dám đợi thêm một giây đồng hồ.
Sức mạnh của đối phương đã được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn. Trước mặt người này, cái gọi là Thiên Vực Đấu Thần còn chưa xứng làm cải trắng để chém.
Ở lại chỉ có thể nộp mạng.
Khi họ nhanh chóng tản đi, liếc mắt nhìn bóng người trẻ tuổi màu máu, đáy mắt toát ra vẻ oán hận và châm chọc.
Kẻ ngu xuẩn, dám cả gan đối nghịch với Phật môn chúng ta.
Hôm nay có mấy vị Thần Hoàng cảnh ra tay, xem ngươi có chết hay không?