favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 651: Các ngươi không xứng (2)

Chương 651: Các ngươi không xứng (2)

Thần Hoàng san sát, bao vây người nọ ở bên trong, lạnh lùng nói:

"A Di Đà Phật, các hạ xông vào sơn môn của chúng ta, giết hại nhiều đệ tử và trưởng lão như vậy, chắc hẳn nên báo cho chúng ta biết tục danh của các hạ là gì, đúng không?"

Bóng người màu máu liếc nhìn mọi người, vẻ mặt hờ hững không trộn lẫn chút tình cảm nào.

"Vân Ly Ca!"

Hắn thản nhiên phun ra ba chữ, lại khiến cho các vị cao tăng Thần Hoàng cảnh không nhịn được nhíu mày.

"Vân Ly Ca? Bọn ta chắc hẳn chưa từng đụng chạm gì đến các hạ, tại sao các hạ lại giết vào Phật môn chúng ta, làm loạn như vậy?"

"Giết sư tôn của ta còn dám nói không đụng chạm gì đến ta?"

"Dám hỏi sư tôn của các hạ, là người nào?

"Đám người các ngươi không xứng được biết danh hiệu của sư tôn ta!"

Mọi người khẽ giật mình, chợt lắc đầu.

"Xem ra là không còn gì để nói nữa."

Vân Ly Ca hừ lạnh, dậm chân tiến lên.

"Bản thân ta không thèm nói chuyện với các ngươi!"

"Nếu đã như thế, xem ra hôm nay chúng ta phải hàng yêu phục ma rồi."

"Hàng ta? Các ngươi xứng sao?"

Vân Ly Ca bước lên một bước, trường thương trong tay vút lên thật cao rồi lại trở về trong tay hắn, ném thẳng về phía trước.

Ầm!

Trường thương màu máu kia xuyên thủng ngực một vị cường giả Thần Hoàng cảnh trong đó, xuyên thấu luôn cả thần hồn của hắn, đánh hắn lui về sau.

Phía sau, các vị Thiên Vực Đấu Thần vừa trốn về đến vị trí an toàn, còn chưa kịp thở ra được một hơi đã thấy một luồng kim quang bay ngược trở lại, bị một thanh trường thương màu máu đóng đinh lên bảng tên của chùa Bồ Đề ngay trước mắt bọn họ.

Giờ khắc này, thế giới quan của tất cả Thiên Vực Đấu Thần đã hoàn toàn sụp đổ.

Đây là tình huống gì thế?

Cường giả Thần Hoàng đó!

Đây chính là một vị cường giả Thần Hoàng hàng thật giá thật đó!

Không phải thứ gọi là Thiên Vực Đấu Thần như bọn họ, càng không phải những rác rưởi gì khác.

Mà là một vị cường giả Thần Hoàng có thể nắm quyền một phương đó!

Nhưng bây giờ hắn lại bị người ta sống sờ sờ đóng đinh lên bảng hiệu giống như một con cá muối.

Hắn còn là người sao?

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy các vị Thần Hoàng đã giao chiến với bóng người màu máu kia.

Mấy luồng Phật quang màu vàng vây xung quanh ánh sáng màu máu kia.

"Các vị sư huynh đệ, nhân lúc kẻ này không có thần binh, chúng ta mau chóng ra tay, bắt được liền chém chết, không thể để hắn có cơ hội chạy thoát."

Đám người Thần Hoàng của Phật môn đang định ra tay thì trong giây lát đã thấy bên người đối phương hiện lên mấy luồng ánh sáng.

Một luồng, hai luồng, ba luồng, bốn luồng...

"Đây... đây đều là Thần khí!"

Đám người Thần Hoàng của Phật môn hoàn toàn sụp đổ.

Kẻ này là kẻ bán sỉ Thần khí đấy à?

Một mình hắn lại có nhiều Thần khí đến mức này, hắn có còn cho người khác sống hay không?

Nhìn số lượng Thần khí trước mắt này, chắc tầm cũng mấy chục thanh!

"Không đúng! Các ngươi mau nhìn phất trần kia đi, phất trần đó chẳng phải là Thần khí của đạo trưởng Thiên Nhất sao! Đó chính là một Thần khí cao cấp, mà sao Thần khí của đạo trưởng Thiên Nhất lại trong tay hắn thế?"

"Trời ơi, lẽ nào... hắn đã giết đạo trưởng Thiên Nhất rồi sao? Đạo trưởng Thiên nhất chính là cao thủ Thần Hoàng cảnh thất trọng đó!"

"Không chỉ có thế đâu, các ngươi mau nhìn thanh trường kiếm trên tay hắn đi, đấy chẳng phải là bảo kiếm Thần khí của giáo chủ Duẫn Trường Thọ Tà Phong giáo hay sao, Duẫn Trường Thọ chính là cao thủ tuyệt đỉnh Thần Hoàng cảnh cửu trọng, mà cũng bị hắn cướp mất Thần khí ư?"

Còn có Hàn Băng Trùy kia nữa, đó chính là Hàn Băng Trùy làm từ thần ngọc vạn năm! Là bí bảo bất truyền của Bí Bảo Các Tây Bắc đó!"

...

Đám người Thần Hoàng của Phật môn càng nhìn càng kinh hãi, càng xem càng rùng mình!

Ngoài mấy cái lẻ tẻ bọn họ không biết tên thì tất cả những thứ còn lại, hoặc nhiều hoặc ít bọn họ đều đã biết đến!

Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là những người này đều là cao thủ trong Thần giới!

Quá đáng sợ. Rốt cùng kẻ này đã giết chết bao nhiêu cao thủ mới có thể đạt đến thành tựu ngày hôm nay, đạt được nhiều Thần khí như thế?

Một loại áp lực gọi là tử vong đổ ập xuống đầu mọi người.

Lúc này, Vân Ly Ca đã triệu hồi ra tất cả các Thần khí, đa dạng các loại ánh sáng chiếu rọi, đan xen lẫn nhau trong không khí, biến thành thế cục đủ mọi màu sắc, mà chính giữa đó là màu đỏ thắm của Vân Ly Ca làm chủ đạo.

"Rút lui!"

Còn chưa khai chiến, mọi người đã sinh ý lui, hoàn toàn không dám giao chiến với Vân Ly Ca nữa.

Chờ đến khi Vân Ly Ca bày ra tất cả Thần khí, không còn một ai trong đám người Thần Hoàng dám ở lại, mà đều lựa chọn rút lui.

Bọn họ không phải kẻ ngu. Mình thật vất vả, trải qua bao nhiêu cay đắng mới có thể tu luyện được tu vi Thần Hoàng cảnh hiện tại. Nếu giờ bắt bọn họ đi chịu chết thì không ai mong muốn.

Điều đáng sợ hơn là chính mắt họ đã thấy, một khi bại trận, thì đến cả thần hồn của họ cũng sẽ bị đối phương cắn nuốt, phỏng chừng đến cả một mảnh vụn cũng không để lại.

Chạy về tất nhiên sẽ phải gánh chịu sự khinh thường và cười nhạo của mọi người, nhưng khinh thường và cười nhạo dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc tu vi mình khổ tu mấy ngàn năm, thậm chí vài vạn năm, còn cả bản thể, ý thức của mình đều bị người ta nghiền nát, một giọt cũng không thừa chứ?

Chương trướcChương tiếp