Bởi vì nam nhân kia còn không bằng cả nàng, thì còn nói gì đến chuyện đi đối phó Hồng Quân, làm gì có chuyện đối phó được Thiên Đạo chứ?
Còn chuyện cuối cùng Lục Tiêu Nhiên có cần nàng hay không, nàng cũng chỉ có thể đánh cược thử thôi, nàng đang đánh cược chính tương lai của mình.
Cả một đời, nam nhân đều đang đánh cược, thua thắng, thắng thua, trầm bổng chập trùng, nam nhân chịu thua được.
Cả đời, nữ nhân chỉ có thể cược được một lần này, thắng thì được hoàn mỹ thuận lợi, thua thì không còn gì cả.
Nhìn Lục Tiêu Nhiên lại bắt đầu vui sướng bừng bừng nghiên cứu nên làm sao để “cẩu”, ánh mắt của nàng lập tức toát lên vẻ cưng chiều, rồi ý chí tập trung, lại dung hợp vào cơ thể hắn một lần nữa.
Bên phía Phương Thiên Nguyên, theo những cú va đập không ngừng của Cơ Vô Hà vào cánh tay Kim Phật, cánh tay Kim Phật đã lung lay sắp đổ, sắp không chịu nổi.
Phương Thiên Nguyên gầm lên từng đợt, thần hồn Ma Viên sau lưng hắn càng trở nên càng mạnh mẽ hơn!
Cùng lúc đó, một ký ức chưa bao giờ có đang dần dần dung nhập vào trong đầu của hắn.
“Như Lai, ngươi đường đường là chủ nhân Linh Sơn, nhưng lại ti tiện bỉ ổi như thế. Dù ta có thân tử đạo tiêu thì ta tuyệt đối không làm chó săn cho Phật môn!”
“Không vào ngã phật, ngươi chỉ có một con đường chết.”
“Ta mà chết, thì xem ngươi hoàn thành đại nghiệp Tây Du thế nào!”
“Đồ sâu kiến không biết sống chết, kiếp nạn Tây Du đã được định sẵn từ lâu. Đây là thiên mệnh, sao có thể bị một con khỉ nho nhỏ như ngươi mà thay đổi? Sau khi ngươi chết, sẽ tự có người thay thế.”
Ngay lập tức, một đạo Phật chưởng như muốn hủy thiên diệt địa đập xuống giữa đầu. Phật chưởng kia và Phật chưởng trước mắt sao lại tương tự như thế?
Một cơn tức giận không tên không ngừng xông lên đầu, khiến hai mắt Phương Thiên Nguyên trở thành màu đỏ máu.
“Thế gian này, không ai có thể ngăn cản được ta! Mở cho ta!”
Ma Viên gào lên một tiếng, xích sắt bên trên thần hồn lại vỡ nát hết hai cái, cũng khiến hai cánh tay của nó càng linh hoạt hơn!
Vậy mà ngay lúc này, tu vi của Phương Thiên Nguyên tăng vọt lên lần nữa, từ Thần Vương cảnh ngũ trọng, cứng rắn tăng lên tới Thần Vương lục trọng!
Giờ phút này, cánh tay Phật Tổ vốn bị Cơ Vô Hà liên tục va đập lại hoàn toàn bị hắn nhấc ra.
Sau đó, Phương Thiên Nguyên cầm Phá Toái Hư Không Chùy trong tay, quét ngang lòng bàn tay Phật Tổ, cánh tay kia bị nổ tung thành từng khúc một trong nháy mắt!
“Cái gì?”
Sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
“Chuyện này là không thể nào!”
Phải biết rằng, đây chính hư ảnh của Phật Tổ do nguyện lực bọn họ phát ra, Phật môn giáng xuống đại khí vận mà hình thành!
Hư ảnh này cũng được tập kết từ mười một vị Thần Hoàng, cho nên có thể sẽ bị cường giả từ cấp bậc Thần Đế trở lên đẩy ra, nhưng tuyệt đối không thể đánh nát được.
Huống chi, Phương Thiên Nguyên hắn là ai cơ chứ? Hắn chỉ mới đạt tới tu vi Thần Vương lục trọng cảnh!
Thần Vương lục trọng! Dựa vào cái gì mà hắn làm được tới bước này?
“Sư đệ làm tốt lắm!”
Cơ Vô Hà hưng phấn kêu lên, Phương Thiên Nguyên đã đi tới trên trời, đánh vào một bàn tay Phật khác.
“Sư tỷ, thêm chút sức giúp ta!”
“Được!”
Cơ Vô Hà huýt sáo một tiếng, Phượng Tê Ngô Đồng Ấn lập tức rơi xuống từ trên bầy trời, nện ầm một tiếng lên cánh tay Phật kia.
Cánh tay Phật rung lắc kịch liệt, thân thể của mấy người bên kia cũng không ngừng lắc lư.
Không đợi nhóm người kịp phản ứng, Phương Thiên Nguyên lại vung Toái Hư Không Chùy lên lần nữa, một chùy đập thẳng vào bàn tay Phật kia.
“Không được!”
“Sư huynh, ngươi còn chưa triệu hoán được à? Phòng ngự của chúng ta đã không còn rồi!”
Nhóm người vô cùng hoảng sợ, mà vị cường giả Thần Hoàng thất trọng bị vây ở giữa lại lộ ra ý cười đầy mặt, nói:
“Không cần kinh hoảng, Phật môn đã mở, cao tăng của Phật môn đã sắp đến rồi!”
Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, trên bầu trời, một cánh cửa màu vàng kim đột nhiên hiện ra.
“Ha ha ha. Phật môn mở rồi! Phật môn mở rồi! Như vậy, chúng ta sẽ được cứu rồi!”
“Cao tăng của chùa Bồ Đề sẽ lập tức tới cứu chúng ta! Bọn họ vừa ra, hai tên yêu ma này phải chết là điều không thể nghi ngờ, ha ha ha.”
Mười một vị Thần Hoàng của Phật môn vui sướng rống lên, bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Sắc mặt của hai người Phương Thiên Nguyên và Cơ Vô Hà không khỏi trở nên ngưng trọng hơn, bởi vì nếu đối phương lại có thêm mấy cao thủ siêu cấp nữa, thì e rằng hai người bọn họ khó mà đối phó.
Hai người nhìn nhau, đều có ý định.
Sư tôn đã nói đánh không lại thì chạy thôi, dù sao sư tôn đã dạy, không có gì mất mặt cả.
Chỉ sống sót mới có hy vọng.
Cũng chỉ khi sống sót mới có thể cười tới cuối cùng.
Người thắng mới có tư cách viết lên tất cả. Đến lúc đó, bọn họ nói mình không chạy thì cũng không ai làm gì được họ.
Nhưng khi hai người còn chưa chuẩn bị chạy trốn, thì ngay sau đó cánh cửa Phật môn kia đã bị đánh nát một cách vô tình bởi một lực lượng yêu dị tràn ngập sát ý màu đỏ như máu.
Lực lượng kia vô cùng mạnh mẽ, nghiên nát cả cánh cửa thời không bầu trời như nghiền nát một cửa sổ giấy bình thường!
Thần Hoàng của Phật môn đều trợn tròn mắt mà nhìn.