favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 672: Bắt đầu phát lực, thăng cấp toàn diện (2)

Chương 672: Bắt đầu phát lực, thăng cấp toàn diện (2)

Xét từ tình huống hiện nay thì các đệ tử chắc đều là có kiếp trước, hơn nữa khả năng đều là sự tồn tại của cấp bậc trùm, chỉ là không có trâu bò như hắn.

Vậy Ly Ca đã tăng cường tư chất, tiếp theo... liệu có phải là Vô Hà? Hoặc là Thiên Nguyên?

Chỉ là hắn bây giờ vẫn không biết điểm này ở đâu, chỉ có thể tìm được điểm này, mới có thể giúp bọn họ nâng cao thiên phú.

“Thiên phú của Ly Ca là cắn nuốt người khác, lớn mạnh một cách vô hạn, cũng tức là để hắn cắn nuốt càng nhiều thân hồn, hắn sẽ càng mạnh! Thần hồn của Vô Hà là một con phượng hoàng, lẽ nào muốn ta đi bắt mấy con phượng hoàng nướng cho hắn ăn sao? Nhưng phượng hoàng thật sự, tu vi chắc rất mạnh nhỉ? Đoán chắc đều phải là sự tồn tại trên Tiên Giới, ta bây giờ cũng đánh không lại. Hơn nữa phương pháp này cũng không nhất định thành lập, bởi vì thần hồn của Thiên Nguyên là một con ma hầu, lẽ nào hắn muốn ăn vượn? Vậy lão tứ và lão lục, há không phải là một người muốn nuốt kiếm nuốt đao mỗi ngày sao?”

Con mẹ nó... Nghĩ tới cảnh tượng đó, Lục Tiêu Nhiên không khỏi buồn nôn một trận.

Thứ đó nuốt xuống cũng không tiêu hóa được, trên nuốt, dưới kéo, rồi kéo nó ra, ngộ nhỡ làm hoa cúc bị thương, quá cay mắt rồi.

“Bỏ đi, cái này đợi sau khi tới Tiên Giới rồi nói tiếp, dù sao tu vi của bọn họ bây giờ đều vẫn rất thấp, ta trước tiên nâng cao thực lực của bọn họ tới Tiên Nhân Chi Cảnh rồi nói tính tiếp.”

Lục Tiêu Nhiên còn có một công trình rất lớn, đó chính là lưu ân ký của đám người Vân Ly Ca vào tiểu thế giới của mình, để bọn họ có thể thoát khỏi sự giám sát của Thiên Đạo, như thế bọn họ cho dù là thành tiên, cũng không cần phải độ kiếp nữa, sau này tu luyện tới mạnh hơn, cũng không cần phải lo lắng nữa.

Hắn truyền thụ công pháp cho các đệ tử, cuối cùng mới truyền thụ Tiên thuật cho Vân Ly Ca.

Sau khi truyền thụ xong, Lục Tiêu Nhiên thu lại binh khí của các đệ tử, chuẩn bị nâng cao phẩm cấp, sau đó phát tiên đan, Áo Nghĩa đạo dược gì đó cho các đệ tử tu luyện.

Mọi người sau khi nhận được tư nguyên, bèn lập tức chuẩn bị rời khỏi, tìm chỗ trong hẻm cốc tu luyện.

Vân Ly Ca trước khi rời khỏi, lại không nhịn được mà dừng bước chân.

“Đúng rồi, sư tôn. Lời đi nói lại, lần này ta ở Chùa Bồ Đề không biết tại sao mãi không có gặp phải Thần Đế, thậm chí ngay cả Thần Tôn, cũng chỉ có năm sáu người xuất hiện, mà năm người trong đó, còn chỉ có tu vi của Thần Tôn Cảnh nhất trọng!”

Lục Tiêu Nhiên hơi nhíu mày.

“Có loại chuyện này sao? Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng!”

Đợi sau khi Vân Ly Ca rời khỏi, Lục Tiêu Nhiên phân tích với mặt mày ngưng trọng.

Phật Môn là tông môn mạnh nhất của Thần Giới, cái khác không nói nhiều, Thần Đế chắc chắn có không ít.

Thần Tôn càng không cần nói nhiều rồi.

Nhưng Ly Ca vậy mà không có gặp phải.

Xem ra có quỷ rồi.

Nghe nói sự tồn tại cao nhất của Phật Môn, là Thượng Phật, đó là người từ Tiên Giới Linh Sơn phái xuống quản lý việc của Phật Môn, ở ba nghìn đại thiên giới, có rất nhiều loại Thượng Phật này.

Lẽ nào... bởi vì đối phương là người từ Tiên Giới xuống, cho nên biết thân phận của hắn sao?

Hoặc... đối phương là đang âm mưu cái gì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tiêu Nhiên cũng không nghĩ ra tại sao, chỉ có thể để vậy.

Bỏ đi, vẫn là nâng cao tu vi của các đệ tử trước đã.

Câu nói xưa rất lâu, rèn sắt vẫn cần phải có cơ thể khỏe!

Chỉ cần hắn và các đồ đệ của hắn, tu vi đủ cao, tự nhiên không cần lo lắng những vấn đề này nữa.

Tốt nhất là hắn và đồ đệ của hắn, đều trở thành người mạnh nhất của cả vũ trụ, vậy thì càng thêm hoàn mỹ rồi.

Khi Lục Tiêu Nhiên nghĩ những vấn đề này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Thần niềm khẽ quét, vậy mà là Gia Cát Tử Quỳnh, có điều, ngoài Gia Cát Tử Quỳnh ra, vậy mà còn có một người quen cũ.

Không phải là ai khác, chính là Lăng Tâm Nguyệt tông chủ của Ma tông vốn đã hạ giới!

Lăng Tâm Nguyệt vốn dĩ là lão đại của Ma tông, sau này bị hắn vờn cho, gọi hắn rất nhiều tiếng cha.

Sau đó nữa bị người ta đánh tới mức nhục thân vẫn lạc, là hắn dựa vào Tố Thân Ấn cứu sống nàng, nhưng lúc đó nàng đã không có tinh huyết, cho nên cơ thể của nàng, thật ra là lấy tinh huyết của hắn làm gốc rễ.

Nói cách khác, nàng bây giờ ở trên góc độ sinh vật học mà nói, ngược lại cũng có thể gọi là con gái của hắn.

Đương nhiên, Lục Tiêu Nhiên chắc chắn sẽ không nhận.

“Vào đi.”

Hắn hờ hững mở miệng nói một câu, Gia Cát Tử Quỳnh rất nhanh đã dẫn Lăng Tâm Nguyệt đi vào.

“Sư tôn!”

Nàng chắp tay hành lễ, Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

“Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”

Gia Cát Tử Quỳnh kéo Lăng Tâm Nguyệt ở đằng sau.

“Ta là dẫn nàng tới tìm sư phụ người, lần này, tin tức đồ nhi bị Phật Môn bắt đi, sẽ được tứ sư huynh biết được, chính là vì sự tương trợ của nàng. Có điều bây giờ, nàng muốn rời khỏi Vô Danh tông, đồ nhi biết nàng ở Thần Giới không có chỗ nương tựa, cho nên hy vọng sư tôn có thể thu giữ nàng, ở lại Vô Danh tông của chúng ta!”

Vừa dứt lời, Lăng Tâm Nguyệt lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo nói:

“Đây không phải là ta muốn tới, là nàng cứ muốn ta tới, ta mới tới thôi.”

Lục Tiêu Nhiên trầm mặc một lát.

“Vậy... hay là ngươi đi?”

Lăng Tâm Nguyệt không khỏi có hơi ngây ngốc, sau đó tức tới giậm chân.

“Đi thì đi, có gì mà ra vẻ chứ!”

Lời tuy nói vậy, nàng lại không có rời đi.

Chương trướcChương tiếp