favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 677: Ta đợi, đều vì môn đồ của Thánh Nhân

Chương 677: Ta đợi, đều vì môn đồ của Thánh Nhân

Lại nói tới Long Cuồng, rời khỏi phòng của Lục Tiêu Nhiên, bèn chắp tay sau lưng, cất bước như lão gia, thong dong, đi trên con đường nhỏ trong hẻm cốc tưa như tản bộ đình viện.

Lúc này, Quân Trường Minh vừa từ thư viện Đạo Dương trở về, hắn học hai công pháp cấp bậc Áo Nghĩa, đang chuẩn bị tìm một chỗ tu luyện, kết quả thì nhìn thấy Long Cuồng, đi với vẻ đắc ý.

“Long huynh, chuyện gì thế? Ngươi sao lại vui vẻ như vậy? Thái sư tôn cho ngươi công pháp cấp bậc Áo Nghĩa rồi sao?”

Long Cuồng liếc nhìn hắn.

“Công pháp Áo Nghĩa? Lấy cái thứ đó làm cái gì?”

“Đương nhiên là tu luyện!”

“Tu luyện! Tu cái rắm!”

Lời của Long Cuồng khiến Quân Trường Minh càng rất nghi ngờ.

“Long huynh, ngươi chắc sẽ không phải là uống nhầm thuốc chứ?”

“Đồ điên cút! Ta không có uống nhầm thuốc, ngươi đừng nói linh tinh.”

“Vậy ngươi sao ngay cả công pháp Áo Nghĩa cũng xem thường? Ngươi đâu thể tu luyện Tiên thuật.”

Long Cuồng xua tay.

“Được rồi được rồi, ta nói thật với ngươi vậy, công pháp Áo Nghĩa, ta không cần phải tu luyện, một tháng, nhiều nhất một tháng thì ta có thể tu luyện Tiên thuật rồi! Đến lúc đó, các ngươi chắc chắn cũng sẽ đi tu luyện Tiên thuật, cho nên công pháp Áo Nghĩa, hoàn toàn không cần thiết tu luyện.”

Quân Trường Minh trầm mặc một lát, sau đó lại cẩn thận mở miệng nói:

“Lão Long, ngươi chắc chắn ngươi thật sự không có bị bệnh chứ?”

Long Cuồng không khách khí mà lườm hắn một cái.

“Ngươi nói chuyện kiểu gì đấy? Đã nói ngươi rồi ta không có bệnh là không có bệnh.”

“Vậy ngươi sao lại dở hơi vậy? Tiên thuật chỉ có người có Tiên Nhân Chi Thể mới có thể tu luyện, ngươi không tu luyện công pháp Áo Nghĩa, sao có thể nhanh chóng leo tới Tiên Nhân Chi Thể chứ? Không leo tới Tiên Nhân Chi Thể, ngươi sao có thể tu luyện Tiên thuật chứ?”

Long Cuồng lắc đầu bất lực.

“Bỏ đi bỏ đi! Ta nói thật cho ngươi biết! Ngươi lại gần đây, đừng để người khác nghe thấy.”

Quân Trường Minh ghé sát tai lại, Long Cuồng nhỏ giọng nói:

“Thái sư tôn muốn khiến chúng ta thoát khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành nữa! Như thế thì chúng ta có thể thoát khỏi sự giám sát của Thiên Đạo, có thể tu luyện Tiên thuật rồi!”

“Xịt~! Không phải chứ? Thái sư tôn cừ như vậy sao?”

“Thái sư tôn đâu chỉ là cừ? Thái sư tôn thật sự là cực kỳ cừ luôn! Ta nói với người nha, thái sư tôn rất có khả năng là Thánh Nhân đại lão gia trong truyền thuyết!”

Bầu không khí lập tức rơi vào khoảng lặng, một lúc lâu sau, Quân Trường Minh bỗng hét lên một tiếng!

“Đù!”

Long Cuồng bị dọa giật mình, vội vàng bịt miệng của hắn lại!

“Người muốn chết à! Hét lớn tiếng như vậy làm cái gì?”

Quân Trường Minh kích động đến mức nói năng có hơi lộn xộn!

“Không... không... không phải... ngươi vừa rồi thái sư tôn là Thánh Nhân sao?

“Đó là đương nhiên!”

“Ngươi sao lại biết? Ngươi nghe chính miệng thái sư tôn nói sao?”

“Gần như vậy! Ta trước đó không phải ở Chùa Phổ Hóa, cướp được tám triệu yêu ma hay sao? Ngươi đoán thái sư tôn nói như nào? Thái sư tôn nói, muốn dùng bọn chúng phối hợp với một tiên khí, tạo ra một Hậu Thiên Linh Bảo cho ta! Ngươi nói xem thái sư tôn tùy tiện cũng có thể làm được Hậu Thiên Linh Bảo, hắn còn không phải là Thánh Nhân sao?”

“Vãi!”

Quân Trường Minh lại hét lên một tiếng, mà Long Cuồng lập tức bịt miệng của hắn lại.

“Ngươi muốn chết à! Vừa mới bảo ngươi đừng có hét, ngươi lại muốn hét!”

“Xin lỗi, ta quá kích động rồi!”

Nội tâm của Quân Trường Minh thật sự vô cùng chấn động.

Đó chính là Thánh Nhân trong truyền thuyết!

Là sự tồn tại mạnh nhất trong thiên địa!

Có thể nói, nếu như Lục Tiêu Nhiên là Thánh Nhân, tiền đồ sau này của đám người bọn họ đều vững vàng rồi!

Kiểu vô cùng vững vàng luôn ấy.

“Vậy... vậy cũng tức là chúng ta cũng không cần tu luyện công pháp cấp bậc Áo Nghĩa này rồi sao?”

“Đó là điều chắc chắn rồi! Thái sư tôn cũng nói rồi, nhiều nhất một tháng thì hắn có thể khiến chúng ta thoát khỏi tam giới, đến lúc đó thì chúng ta có thể tự do tu luyện Tiên thuật, vận dụng tiên khí rồi.”

“Vậy còn tu luyện cái rắm gì nữa!

Quân Trường Minh trực tiếp ném công pháp trong tay đi.

“Không luyện nữa, đi uống rượu.”

“Lão Quân, uống rượu thì được, nhưng ngươi đừng có nói linh tinh sau khi uống rượu. Thân phận của thái sư tôn bảo giữ bí mật, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.”

“Ngươi yên tâm đi, ngươi còn không rõ ta sao? Ta là loại người đó sao?”

“Vậy thì tốt, ta đi xem trước Tiên thuật, đợi khi có thể tu luyện thì ta trực tiếp tu luyện.”

“Đi đi.”

Hai người từ biệt, Quân Trường Minh lập tức chạy đến hang động tu luyện của Quân Bất Kiến.

“Thằng nhãi con, mau bỏ tấm chắn của ngươi ra, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”

Không lâu sau, Quân Bất Kiến mặt mày đen thui đi ra từ trong hang động bế quan của mình.

“Lão tổ, ngươi có thể nể mặt ta tí được nào? Ta tốt xấu gì cũng là thất đệ tử dưới trướng của sư tôn, ngươi suốt ngày gọi ta là thằng nhãi con, ta ở trước mặt các huynh đệ khác, rất mất mặt đó?”

Quân Trường Minh chợt trợn mắt, nói không khách sáo:

“Ngươi cho dù trở thành Thánh Nhân rồi, ngươi vẫn là con cháu đời sau của ta, ta gọi ngươi là thằng nhãi con khiến ngươi tủi nhục sao?”

“Ờm...”

Quân Bất Kiến nghẹn lời, nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể không để ý hắn.

“Được rồi, ta đến tìm ngươi, không phải là muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ta đến nói chuyện quan trọng với ngươi! Ngươi biết tông chủ có tu vi gì không?”

“Ta vừa mới đi gặp tứ sư huynh, hắn đã nói, chắc là Tiên Nhân?

Chương trướcChương tiếp