“A... không cần đâu, ta cảm thấy hình như bụng của mình lại tốt rồi.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta nhanh vào đi thôi.”
“A... Được.”
Hàn Cú căng da đầu gật đầu đồng ý.
Nói thật, hắn thực sự không muốn đi vào, nhưng nếu hắn không đi vào thì chăc chắn sẽ bị người khác phát hiện không đúng.
Hắn không muốn bị người chú ý.
Thậm chí, trước đó hắn còn không muốn tới Lục gia.
Nhưng hắn vừa gia nhập Phiêu Miểu Tông, lúc này đây đúng lúc là nhiệm vụ đầu tiên sau khi hắn gia nhập. Không thể làm gì khác, hắn chỉ có thể lại đây.
Không sao cả, suốt chặng đường lười biếng là được.
Dù sao hắn sẽ không để bất kì ai nhìn ra tu vi và thực lực mà hắn che giấu.
Mọi người mau chóng đã đi vào giữa trận pháp của Lục gia.
“Xem đi, ta đã nói mà, trận pháp này không đáng để lo đối với chúng ta. Đặc biệt là huyễn trận bên ngoài này, ta nhắm mắt cũng có thể đi ra ngoài.”
“Đúng vậy, một tiểu gia tộc còn học người ta dùng huyễn trận làm gì! Còn chưa đủ xấu hổ à.”
...
Sau nửa canh giờ.
Trên mặt mọi người đều tràn ngập nghiêm trọng.
“Huyễn trận này... các ngươi xem thấu không?”
“Bây giờ ta còn không biết mình ở đâu.”
“Ngay cả đông tây nam bắc ta cũng không biết!”
“Đờ mờ! Một Lục gia nho nhỏ mà lợi hại như vậy?”
Hàn Cú không nhịn được trợn mắt.
Tiểu gia tộc thì làm sao? Tiểu gia tộc cũng có thể giấu đại lão!
Nếu không tại sao Hàn Cú hắn phải cẩu mấy ngàn năm?
Chết trước thường là những người khinh thường tiểu gia tộc người ta, mắt chó xem thường người.
May mắn nơi này là Huyễn trận, bọn họ chỉ đơn giản bị nhốt, cho nên sẽ không bị thương, nếu không Hàn Cú chắc chắn phải nghĩ cách phá vỡ trận pháp.
Tuy rằng... hắn cũng không có lòng tin có thể phá vỡ trận pháp này.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên nổi lên biến hóa khác thường, vốn chỉ là Huyễn trận, thế nhưng đột nhiên biến hóa, xuất hiện một số công kích thực thể!
Ầm!
Một vị đệ tử Phiêu Miểu Tông không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị nổ bay ra ngoài.
Bởi vì lực lượng quá mạnh mẽ, hắn phun ra một ngụm máu tươi ở giữa không trung, lúc rơi xuống đất, cả người đã hôn mê.
“Đờ mờ! Đây không phải Huyễn trận à? Tại sao còn có công kích thật thể?”
Ánh mắt Hàn Cú run lên, tim đập bắt đầu dần dần đập nhanh hơn.
Lấy tạo nghệ trận pháp của hắn, đương nhiên có thể nhìn ra được đối phương làm trận pháp chồng lên nhau, lại bố trí trận pháp công kích ở bên trong Huyễn trận.
Nếu dừng lại một thời gian nhất định ở trong Huyễn trận cũng sẽ làm xuất hiện trận pháp công kích, do đó bị công kích.
Hmm, rốt cuộc là ai? Tạo nghệ trận pháp lại thâm hậu đến vậy?
Trong lúc lo nghĩ, công kích đã tới trước mặt mình.
Đồng tử của Hàn Cú co rụt lại, thần lực trong cơ thể bắt đầu tiến hành phòng ngự theo bản năng.
Nhưng Hàn Cú chỉ phòng ngự mà thôi, không phản kích.
Ầm!
Giây tiếp theo, thân thể hắn đã bị đánh bay ra, rơi xuống một bên.
“Hàn Cú!”
Các sư huynh khác kêu gọi, hắn cũng không trả lời, bởi vì hắn đã giả vờ ngất xỉu.
Lấy sự hiểu biết của hắn với trận pháp, đối với loại này trận pháp, nếu ngươi không phản kháng, nó sẽ không tiếp tục công kích nữa. Ngươi càng phản kháng, công kích của nó sẽ càng mãnh liệt.
Dù sao đợi người của Lục gia ra, chắc chắn sẽ cứu bọn họ, dù sao bọn họ là tới truyền tin tức kết hôn, Lục gia không thể để bọn họ bị thương.
Trước đó, mình chỉ cần nằm giả chết là được.
Lúc này, các sư huynh khác đã bắt đầu đối chiến với trận pháp này.
Hai bên ngươi tới ta đi, đánh đến vui vẻ, ánh sáng không ngừng lóe lên, tiếng nổ mạnh cũng liên tiếp vang lên.
Hàn Cú nằm trên mặt đất, nhàm chán rút một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai nuốt.
Hắn rất không rõ, tại sao những người này phải tự tin như vậy, tin chính mình có thể đánh thắng được trận pháp này?
Vừa mới chạy nửa canh giờ cũng không thể ra khỏi Huyễn trận, chẳng lẽ bọn họ còn không biết trận pháp này rất lợi hại à?
Hơn nữa cho dù đánh thắng trận pháp này thì có ích lợi gì?
Đây chỉ là một Huyễn trận nho nhỏ mà thôi, sau nó còn có vô số trận pháp công kích, trận pháp phòng ngự, đủ loại, ngươi có thể đánh lại hết à?
Còn không bằng giống như tiểu gia ta, quỳ rạp trên mặt đất giả chết không tốt hơn sao?
Nhưng cũng phải nói, thực lực của mấy sư huynh này còn rất được, đánh nửa nén hương thời gian mới bị trận pháp đánh ngã.
Vậy đã rất tuyệt rồi.
Bởi vì Hàn Cú biết, đây chính là trận pháp cấp bậc Áo Nghĩa, hơn nữa đối phương đã khắc hoạ khá hoàn mỹ. Tuy rằng chỉ là một Huyễn trận nhỏ, đổi lại là mình, có lẽ cũng phải cần thời gian một phần tư nén hương mới có thể phá giải.
Hơn nữa tu vi của mình cao hơn so với bọn họ, tạo nghệ trận pháp càng đáng sợ hơn!
Đợi đến khi các sư huynh đều bị đánh ngất xỉu. Không bao lâu sau, vài bóng người nhanh chóng bay tới bên này.
“Có chuyện rồi, mau qua đây nhìn xem.”
“Là người của Phiêu Miểu Tông! Nhanh, nhanh mang về cho lão gia tử!”
Hàn Cú nhịn không được chế giễu trong lòng:
“Thật là đủ chậm trễ.”
Ngay sau đó, hắn bị vác đi về phía trung tâm Lục gia như một con lợn chết.
Khi bị nâng lên, mắt hắn hơi nheo lại thành một đường nhỏ, liếc xung quanh qua khe mắt.
Tại sao những người khác đều được nữ đệ tử của Lục gia nâng, đến lượt mình thì toàn là nam đệ tử Lục gia?
Chẳng lẽ là kỳ thị soái ca vừa mới vào Phiêu Miểu Tông như mình?
Ngay sao đó, đám người bọn họ đã bị nâng tới trong một căn phòng của đại viện Lục gia, bị người ném ở trên giường, đút một viên đan dược, chuẩn bị tỉnh dậy.
Đừng nói nữa, đan dược này quả thật là thượng thừa!