favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 684: Ta con mẹ nó sững sờ tại chỗ luôn

Chương 684: Ta con mẹ nó sững sờ tại chỗ luôn

Hơn nữa, thân phận ở Lục gia của ta là con cháu đời thứ ba lưu lạc nhiều năm ở thế giới bên ngoài. Các ngươi đừng có làm lộ đấy, đặc biệt là tu vi. Rất nhiều người trong số các ngươi, có khả năng có tu vi cao hơn Lục gia, đừng để lòi đấy.”

“Sư tôn yên tâm đi, bọn ta đều hiểu kịch bản mà, chỉ cần tỏ ra khiêm tốn là được!”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

Tốt lắm, bây giờ các đồ đệ đều đã trưởng thành, cũng biết lừa người rồi đấy.

Chỉ cần lừa giỏi là sẽ giữ được cái mạng.

Lục Tiêu Nhiên sử dụng thần niệm, chỉ trong chớp mắt đã dẫn theo ba đồ đệ thuấn di tới tiểu viện của Lục gia.

Tiếng đập cửa của đường ca Lục Tiêu Trần càng ngày càng dồn dập hơn.

“Tiêu Nhiên, ngươi đang làm gì thế? Sao mãi còn không ra? Chẳng lẽ ngươi xảy ra chuyện gì rồi hả? Tiêu Nhiên, có phải ngươi bị tẩu họa nhập ma không? Trả lời ta nhanh, không thì ta đá cửa để vào đó.”

Lục Tiêu Nhiên mở cửa, Lục Tiêu Trần thấy hắn không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Làm ta sợ chết đi được, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện rồi đó.”

Nói xong, hắn cười đầy xấu xa.

“Tiêu Nhiên à, hay là ngươi làm chuyện gì xấu ở bên trong đúng không? Thủ dâm?”

Lục Tiêu Nhiên không vui trừng hắn.

“Xéo!”

Tiêu Trần chép miệng.

“Đùa tí thôi mà, đừng tưởng thật, à mà có chuyện. Ôi mẹ ơi! Sao trong viện của ngươi lại có thêm ba người nữa thế này?”

Lúc này Lục Tiêu Trần mới phát hiện ra ba đồ đệ mà Lục Tiêu Nhiên dẫn tới đây, Lê Trường Sinh, Tống Tích Niên và Quân Bất Kiến.

Thực ra cũng không trách hắn được, bởi vì tu vi của ba người Lê Trường Sinh đều cao hơn hắn rất nhiều!

Nếu ba người bọn họ không muốn bị lộ, che cảm giác của hắn là chuyện nhẹ nhàng tới không thể nhẹ hàng hơn.

Cho nên hắn mới không phát hiện được ba người bọn họ ngay từ đầu.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn bắt đầu trở nên rối rắm, rồi chợt nói nhỏ bên tai Lục Tiêu Nhiên:

“Tiêu Nhiên, ngươi có mấy nhi tử lớn như vậy từ chừng nào thế? Ngươi là người đã có hôn ước, không thể làm bậy bên ngoài được đâu.”

Lục Tiêu Nhiên: “..”

“Sao đầu óc của ngươi hay động kinh thế nhỉ? Đây là mấy đồ đệ ta thu lúc phiêu bạt mấy năm ở bên ngoài.”

“Phụt ~! Ngươi? Còn thu đồ đệ? Với tu vi này của ngươi không sợ làm hỏng tương lai con nhà người ta à.”

Ba người Lê Trường Sinh ở phía sau nghe vậy, nhíu mày nói:

“Người này hình như là huynh đệ của sư tôn thì phải.”

“Chắc chắn luôn, nếu không thì hắn cũng không thể nói giỡn tẹt ga với sư tôn như vậy được. Sư tôn đã đạp hắn từ lâu rồi ấy chứ.”

“Nhưng tu vi của hắn thấp quá ấy, mới chỉ đạt tới cảnh giới Bách Vực Chiến Thần Nhất Trọng, người có tu vi cảnh giới này có tới rửa chân cho ta, ta cũng không thèm.”

“Chẳng lẽ lời sư tôn nói là thật? Lục gia không ra gì thật à?”

“Thế thì sư tôn càng lợi hại hơn sao? Sống nay đây mai đó, một người phiêu bạt ở bên ngoài, chỉ dựa vào chính mình tu luyện thành Thánh Nhân?”

“Sư tôn lợi hại!”

“Sư tôn trâu bò!”

Lục Tiêu Nhiên không biết các đồ đệ đang nghĩ gì, hắn thấy hơi cạn lời bèn ngắt lời Lục Tiêu Trần.

“Được rồi, được rồi, đừng bàn chuyện này nữa, nói chính sự trước đi. Ngươi không đi tu luyện chăm chỉ, lại chạy tới tìm ta làm gì?”

Lục Tiêu Trần không cợt nhả nữa, mà nghiêm mặt nói:

“Người của Phiêu Miểu tông tới.”

Lục Tiêu Nhiên hơi kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra.

Hình như vị Thần Nữ ở Phiêu Miểu tông kia đã nói muốn thực hiện lời hứa, sau khi tu luyện tới Tạo Thần cảnh thì sẽ gả cho hắn.

Nàng tên gì nhỉ?

Chết tiệt!

Nàng tên là gì nhỉ?

Trong ấn tượng, thì hình như là họ Tần?

Hình như vẫn sai sai.

Trong ấn tượng của hắn, hình như là có một đứa ngốc họ Tần thích hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy thời gian hắn gặp nàng ngốc họ Tần đó và khi hắn rời đi cách nhau rất một khoảng rất xa. Chắc nàng không phải Thần Nữ của Phiêu Miểu tông đâu.

Đậu má!

Nữ nhân thích hắn quá nhiều, nhưng trong lòng Lục Tiêu Nhiên hắn lại chỉ nghĩ tới tu luyện thôi, chưa nhớ tên của những nữ nhân đó bao giờ, cho nên lộn tùng phèo hết lên rồi.

“Phiêu Miểu tông ờm, là ờm, là chuyện của Thần Nữ đó đúng không?”

“Đúng rồi, đúng rồi, chính là vị hôn thê kia của ngươi đó! Người của Phiêu Miểu tông tới đây báo với ngươi, tu vi của người ta đã đạt tới Tạo Thần cảnh rồi, ngươi có thể cưới nàng rồi. Mà này, lần này ngươi nhặt được của hời rồi đấy. Cô nương người ta thông minh tài trí, đã bước vào Tạo Thần cảnh.

Ngươi phải biết là, Lục gia chúng ta, nhờ có lão tổ nâng đỡ nên mới có được trình độ như ngày hôm nay. Người ta không có lão tổ như Lục gia chúng ta nâng đỡ, mà chỉ dựa vào bản thân đột phá tới Tạo Thần Cảnh, tiền đồ vô biên đó.

Sau này khi hai ngươi thành thân, câu chuyện này sẽ trở thành giai thoại, biết đâu còn có thể tái hiện lại cảnh tượng của thúc thúc và thẩm thẩm năm đó!”

Lục Tiêu Nhiên hơi nhướn mày.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, bây giờ ta không muốn thành thân, lúc trước ta đã nói với nàng rồi, ta sẽ không cưới nàng đâu.”

Lục Tiêu Trần nghe vậy nhăn mày.

“Tiêu Nhiên, ngươi có bị hồ đồ không vậy? Sao ngươi có thể nói ra những câu như vậy được? Dù gì thì người ta cũng là Thần Nữ của Phiêu Miểu tông, sao lại không xứng với ngươi chứ?

Ngươi đừng rối rắm làm gì, rồi lại để mất một mối nhân duyên tốt như vậy.”

Lục Tiêu Nhiên lắc đầu.

“Ta không nói rõ với ngươi được, thôi thì ta đi tìm gia gia nói đây.”

Sau đó, hắn đi tới đại sảnh của Lục gia.

Ba người Lê Trường Sinh lẽo đẽo theo sau.

Chương trướcChương tiếp