Lục Tiêu Trần nhìn lướt qua ba người rồi nói:
“Đây là chuyện của sư tôn các ngươi, mấy vãn bối các ngươi đừng có xen vào đấy.”
Ba người họ liếc hắn, nói:
“Ngươi có phải sư tôn của bọn ta đâu, mà đòi ra lệnh cho bọn ta hả?”
“Ta không phải sư tôn của các ngươi, nhưng ta là đường ca của sư tôn các ngươi, cũng là trưởng bối của các ngươi, đã hiểu chưa?”
“Ồ! Trưởng bối à!”
Ba người cùng vươn tay.
“Chào sư bá, lần đầu tiên gặp mặt, ngươi sẽ không keo kiệt đâu nhỉ?”
“Sư tôn của bọn ta nói, ngươi và hắn có quan hệ tốt nhất, ngươi nhìn thấy đám vãn bối bọn ta, cũng nên cho chút quà gặp mặt chứ?”
Lục Tiêu Trần im lặng vài giây rồi nói:
“Thực ra, ta thấy các ngươi cũng nên tới xem sao. Dù sao thì đây cũng là chuyện chung thân đại sự của sư tôn các ngươi! Ta đi trước đây, có khả năng hắn đang cần ta giúp.”
Dứt lời, Lục Tiêu Trần chạy trốn nhanh như chân bôi dầu.
Ba người Lê Trường Sinh cùng nhau giơ ngón giữa lên.
“Đồ bủn xỉn!”
“Sư tôn là dòng chính đời thứ ba của Lục gia, vậy thì đường huynh của hắn, chắc chắn cũng là người dòng chính.
Nếu đã là dòng chính, mà hắn còn yếu tới vậy thì chắc là cả Lục gia cũng toàn kẻ yếu thôi.”
“Thế mà ta còn tưởng Lục gia là thế gia đỉnh cấp nào đó ở Thần giới chứ, nhưng nghĩ cũng phải, sư tôn lợi hại như vậy. Nếu hắn do gia tộc bồi dưỡng ra thì gia tộc này chẳng phải là toàn Thánh Nhân hết à?”
“Nói cho cùng thì sư tôn vẫn lợi hại hơn!”
“Chúng ta ở lại Lục gia một lát vậy. Với cái tính kia của sư tôn, hắn chắc chắn sẽ không lấy Thần Nữ kia đâu. Phỏng chừng một lát họ bàn xong việc này là hắn dẫn chúng ta trở về.”
Bên kia, trong đại sảnh của Lục gia, sau khi các đệ tử của Phiêu Miểu tông cơm no rượu say, thì đang ngồi uống trà.
Lục lão gia tử đích thân tiếp đãi bọn họ.
Thực ra, với trình độ thật của Lục gia hiện nay, hắn không cần phải đích thân ngồi tiếp đã bọn họ thế này.
Hắn chỉ cần tìm bừa một con cháu đời thứ hai, hoặc đời thứ ba ra tiếp đãi là được rồi.
Nhưng mà, vì chuyện hôn nhân đại sự của tôn tử, hắn vẫn chọn hạ thấp thân phận của mình, tự đi tiếp đãi sứ giả của Phiêu Miểu tông.
Đúng lúc này, Hàn Cú đang ngồi uống trà trong đám người, đột nhiên cảm giác được một hồi nguy cơ đang tiến đến rất nhanh, làm cho hắn dựng hết cả tóc gáy.
“Mẹ nó chứ! Luồng khí tức này, này. Này. Con mẹ nó là hắn chứ còn gì nữa?”
Hàn Cú sợ run lên, tim đập loạn xạ, bị dọa cho ly trà trong tay đổ vào đũng quần.
“Hàn sư đệ, sao ngươi lại thất lễ thế?”
Đám người nhăn mày lại, Hàn Cú thấy vậy bèn bỏ cái ly xuống, xoa mồ hôi lạnh trên trán.
“À, ta thấy hơi mắc tiểu, ta muốn đi nhà xí, các ngươi cứ nói chuyện, ta đi trước.”
Vừa dứt lời, hắn bèn chạy vụt đi, chạy còn nhanh hơn con thỏ.
Đám người thấy vậy không khỏi nhíu mày.
“Hàn sư đệ này, sao lại làm ăn lỗ mãng như vậy?”
“Trước khi tới hắn còn nói đau bụng, chắc là ăn phải thứ hẩm hiu rồi. Mong Lục lão gia tử đừng chê bai.”
Lục lão gia tử cười ha hả, nói:
“Không sao, không sao, nhu cầu thiết yếu mà.”
Ở ngoài đại sảnh, Lục Tiêu Nhiên vừa mới đi tới cửa đại sảnh, thì chợt cảm thấy được một khí tức quen thuộc.
“Khí tức này, là Hàn Cú?”
Gần như chỉ trong nháy mắt, Lục Tiêu Nhiên đã phân biệt ra khí tức này là của Hàn Cú.
Tuy đã không gặp nhiều năm, nhưng là ấn tượng của hắn về Hàn Cú vẫn rất sâu sắc.
“Sao tên này lại tới Lục gia của ta nhỉ? Khoan đã, hay là hắn gia nhập Phiêu Miểu tông rồi?”
Sắc mặt Lục Tiêu Nhiên hơi là lạ.
Nhưng hắn cũng không vội đối phó Hàn Cú.
Với cảm nhận ban nãy của hắn, đương nhiên là hắn biết rõ tu vi của Hàn Cú không cao, không thể uy hiếp tới hắn được.
Vả lại, cả Lục gia đều đã bị vây trong trận pháp, dù hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Vẫn nên đi xử lí chuyện của Phiêu Miểu tông trước đã, rồi lại nói tới tên Hàn Cú này sau.
Nghĩ vậy, hắn đi vào trong đại sảnh.
Mà Hàn Cú thì sợ tới kinh hồn bạt vía, hắn chạy nhanh tới biệt viện khác của Lục gia, lo lắng tới dậm chân.
“Mẹ nó, ta phải nghĩ tới sớm hơn mới đúng. Đối phương họ Lục, chắc chắn là có quan hệ với Lục Tiêu Nhiên rồi! Mịa! Sao ta lại không đề phòng chứ?
Rồi xong, hiện giờ khắp nơi đều có trận pháp, đã thế còn là trận pháp cấp Áo Nghĩa nữa! Không trốn được rồi.”
Chết chắc rồi!”
“Nếu không thì... Ta đi bắt một tên đệ tử của Lục gia? Không được, không được. Như vậy thì mâu thuẫn sẽ gay gắt hơn, thế thì chẳng phải là càng rắc rối hơn sao?
Cái tên Lục Tiêu Nhiên này rất mạnh, ban nãy ta và hắn gặp thoáng qua, ấy thế mà ta lại không nghe được tiếng lòng của hắn. E rằng tu vi của hắn đã vượt qua Thần Hoàng cảnh, Thần Tôn cảnh rồi ấy chứ.
“Không đánh thắng được, mà chạy cũng không thoát, ta phải làm gì để giữ được cái mạng nhỏ này đây?”
Hàn Cú vừa đi vừa vắt óc suy nghĩ, hắn đang đi thì bỗng nhiên cảm nhận được đằng trước có gì đó không ổn.
Bởi vì hắn cảm nhận được ba luồng khí tức Thần Vương cảnh!
“Súc vật! Ngoài cái tên biến thái Lục Tiêu Nhiên này ra, Lục gia lại còn có ba vị Thần Vương nữa!”
Nhìn ba người kia đang đi về phía mình, Hàn Cú lập tức cúi đầu, cố gắng che giấu hơi thở của mình, đi ngang qua người bọn họ.
May là ba người đó chỉ liếc hắn một cái, cũng không chú ý gì nhiều tới hắn.
Nhưng mà đúng lúc này, Hàn Cú lại nghe thấy được tiếng lòng của ba người họ.
“Lục gia này toàn đồ bỏ đi, chẳng có tên nào ra hồn cả.”
“Đúng thế, đi lâu vậy rồi, mà chẳng thấy tên nào có tu vi Thần Vương cảnh cả. Xem ra sư tôn nói đúng đấy, cả Lục gia chẳng có mấy người ra hồn.”
“Toi công chờ mong.”
“May sư tôn bị vứt bỏ từ nhỏ, nếu sư tôn lớn lên ở Lục gia, chắc chắn là không tu luyện thành Thánh Nhân được.”