Xung quanh yên ắng tĩnh mịch, Hàn Cú nhìn ba người đi xa, trong lòng cảm thấy bàng hoàng.
Nếu hắn không đoán sai, thì sư tôn trong miệng bọn họ chắc chắn 100% là Lục Tiêu Nhiên!
Lục Tiêu Nhiên đã thành Thánh rồi?!
Emm, mẹ nó, thế này thì còn đánh đấm gì nữa?
Hệ thống là do Thánh Nhân sáng tạo ra, mà Lục Tiêu Nhiên trực tiếp là Thánh Nhân luôn!
Cho dù có lôi cái vị tạo ra hệ thống kia tới cũng chưa chắc đánh thắng được Lục Tiêu Nhiên ấy!
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!
Lần này thì xong thật rồi!
Một cảm giác muốn khóc đột nhiên tràn ngập trong tâm trí Hàn Cú.
Không được khóc, khóc cũng chẳng làm được gì đâu.
Nhưng mà hắn không nhịn được. Ô ô ô…
Hắn không nghi ngờ lời bọn họ nói là thật hay giả, bởi vì bọn họ không biết hắn sẽ nghe được tiếng lòng.
Mà bên phía Lục Tiêu Nhiên, hắn đi vào đại sảnh của Lục gia, nhìn thấy gia gia cùng các đệ tử của Phiêu Miểu tông.
“Tiêu Nhiên, bọn họ đều là đệ tử của Phiêu Miểu tông, họ qua đây để báo cho ngươi một tin vui. Tu vi của Thần nữ Phiêu Miểu tông đã đạt tới Tạo Thần cảnh, các ngươi có thể thành hôn rồi.”
Lục Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua mọi người trước, sau đó đưa mắt nhìn về phía gia gia, mở miệng nói:
“Gia gia, ta có vài việc, muốn nói riêng với ngươi. Ngươi qua đây một lát được không?”
Lục lão gia tử thấy khó hiểu bèn hỏi:
“Có chuyện gì mà phải tới chỗ khác nói thế? Không bàn chuyện hôn sự của ngươi trước sao?”
“Chuyện này liên quan tới việc cơ mật của Lục gia, vậy nên tốt hơn hết là đừng để người ngoài nghe được, và cũng không nên bàn lại sau.”
“Thôi được rồi.”
Lục lão gia tử nói với mấy đệ tử của Phiêu Miểu tông:
“Xin các vị chờ một lát, bọn ta có việc qua đó một chuyến, đợi lát nữa lại bàn chuyện hôn sự sau.”
Mọi người vội vàng chắp tay nói:
“Lục lão gia tử khách sao quá, ngươi xử lí việc trong nhà trước đi.”
Lục lão gia tử cùng Lục Tiêu Nhiên đi tới một góc vắng vẻ của Lục gia, Lục lão gia tử không nhịn được bèn hỏi:
“Tiêu Nhiên, rốt cuộc ngươi có chuyện gì? Sao lại thần thần bí bí thế hả?”
Lục Tiêu Nhiên nhìn gia gia đầy ẩn ý. Thực ra, nếu Lục gia không đối xử tốt với hắn, thì chắc chắn hắn sẽ không nói chuyện này ra, thậm chí là đã rời khỏi Lục gia từ lâu.
Nhưng Lục gia lại dành tình cảm chân thành tha thiết cho hắn, nên hắn cũng không cần phải diễn nhiều làm gì.
Hơn nữa, hắn cũng muốn giúp Lục gia một phen.
Rồi sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày hắn phải tới thế giới cao hơn, không có khả năng sẽ luôn ở lại Lục gia, càng không có khả năng luôn để Lục gia thay hắn quyết định việc của bản thân hắn. Thôi thì bây giờ thẳng thắn dứt khoát mà nói ra, để tránh cho sau này lại rắc rối.
Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nói:
“Gia gia, ta sẽ không thành thân với Thần Nữ của Phiêu Miểu tông đâu.”
Lục lão gia nghe vậy lập tức trừng mắt.
“Ngươi nói gì cơ? Đầu óc của ngươi bị nước vào rồi hả? Đó là Thần Nữ của Phiêu Miểu tông đó, dù hiện giờ Lục gia chúng ta được lão tổ nâng đỡ, thì nàng cũng là người vợ hiền hiếm có đó.”
Thân phận địa vị, tư chất, dung mạo, xét đề phương diện nào thì nàng cũng đều nổi trội.
Ngươi có biết có bao nhiêu người tới cửa cầu Phiêu Miểu tông gả Thần Nữ cho họ không?
Được thành hôn với nàng, một chuyện tốt như vậy mà ngươi còn từ chối hả?
Ngươi có bị ngốc không thế? Ngươi nói đi ngươi có ngốc không?”
Lục Tiêu Nhiên: “…”
Im lặng một lát, hắn mới lại nói:
“Thực ra, ta là lão tổ của Lục gia.”
Lục lão gia tử ngẩn ra, lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Chẳng lẽ đầu ngươi bị nước vào thật hả? Khoan đã, hay là ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới nói ra mấy lời vớ vẩn như vậy? Mau! Ngươi mau cùng ta tới gặp lão tổ tông! Mong là đầu ngươi còn chưa hỏng hẳn.”
Lục lão gia tử vội vàng duỗi tay kéo Lục Tiêu Nhiên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma không phải là chuyện nhỏ, đầu tiên nó sẽ làm người ta choáng váng đầu óc, ăn nói mê sảng, tiện thể làm cho thần lực trong cơ thể bị rối loạn lên, rồi sau đó lộ tuyến vận hành của kinh mạch cả người cũng đều sẽ bị xáo trộn, đau đớn vô cùng!
Nhưng mà khi hắn muốn lôi Lục Tiêu Nhiên đi, thì bất ngờ phát hiện, hắn không kéo Lục Tu Nhiên xê dịch được chút nào.
“Tiêu nhiên, ngươi…”
Lục lão gia tử quay đầu lại nhìn Lục Tiêu Nhiên, nhìn vào đôi mắt trong veo lộ ra vẻ thâm thúy kia, đột nhiên linh hồn của Lục lão gia tử run lên.
Trong chớp này, hắn đột nhiên nhận ra rằng.
Hóa ra hắn chưa bao giờ nhìn thấu được tôn tử đã rời nhà đi nhiều năm này.
Một sự chấn động sâu sắc đột nhiên dâng lên trong lòng Lục lão gia tử, khiến toàn bộ tâm trí và ý thức của hắn đều nổ tung.
Lục Tiêu Nhiên lại là lão tổ của Lục gia thật!
Hắn thật sự là vị lão tổ có tu vi sâu không lường được kia của Lục gia!
Nhưng tính kỹ thì năm nay hắn cũng mới có hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Hơn ba mươi tuổi, còn từng bước tu luyện từ hạ giới mà lên. Tu vi của hắn lại đã vượt qua Lục gia, để làm được như vậy hắn đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết?
Hắn phải băng qua núi đao biển lửa bao lần?
Giờ phút này, điều mà Lục lão gia tử nghĩ tới trong đầu không phải là Lục Tiêu Nhiên lợi hại tới đâu, mà là suốt nhiều năm qua hắn đã phải chịu bao nhiêu cực khổ.
Nỗi xót xa chua chát ùa về trong lòng, khiến lục lão gia tử đau lòng tới muốn khóc.
“Tiêu Nhiên, ngươi, ngươi…”
Lục Tiêu Nhiên cười xin lỗi.