Nếu mình muốn khống chế những người này, cũng chỉ có thể hấp thu tinh huyết và tinh hồn của bọn họ vào cơ thể.
Cứ như vậy, nếu tu vi của đối phương lại quá mạnh mẽ, sử dụng một vài bí pháp thông qua tinh huyết và tinh hồn của bọn họ, thì vô cùng có khả năng khống chế mình, cho dù là không thể khống chế mình nhưng lỡ có thể tạo thành thương tổn đối với linh hồn của mình, thì cũng rất phiền phức.
Lục Tiêu Nhiên làm việc luôn luôn ổn thỏa, sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh!
Đương nhiên là phải bóp chết tất cả nhân tố bất lợi với mình từ trong trứng nước!
Ngoài ra, hắn còn có thể dùng Tam Nhất Chân Đồng thêm vào một ấn ký tinh thần trong tinh thần thức hải của Hàn Cú, trói buộc linh hồn của hắn.
Hai tầng kẹp nhân, dùng cái này đảm bảo Hàn Cú hoàn toàn không vượt qua mình, bị vị Thánh Nhân nào đó thi triển thủ đoạn kỳ quái để thoát khỏi sự khống chế của mình.
Sau khi làm xong hết thảy, Lục Tiêu Nhiên trực tiếp ra lệnh cho Hàn Cú.
“Lừa gạt cái hệ thống trong cơ thể ngươi ra ngoài.”
“Vâng! Ta sẽ lừa gạt nó ra ngoài ngay.”
Nói xong, Hàn Cú lập tức bắt đầu trao đổi với hệ thống trong cơ thể.
“Này, hệ thống, ngươi đi ra đây.”
“Đây, đây, ta vẫn luôn ở đây! Xin hỏi kí chủ trải nghiệm thế nào? Phải chăng chuẩn bị kích hoạt?”
“Có thể kích hoạt, nhưng trước đó, ta muốn xem hình dạng của ngươi như thế nào trước. Ngươi đi ra ngoài thân thể ta để ta nhìn dáng vẻ của ngươi.”
“Được, không vấn đề gì!”
Sau một khắc, một vệt kim quang bay ra từ trong cơ thể Hàn Cú.
Lúc này nó mới chú ý tới Lục Tiêu Nhiên và Vượng Tài, bởi vì năng lực của nó kém xa Vượng Tài và Lục Tiêu Nhiên, thế nên vừa rồi khi ở trong cơ thể Hàn Cú, nó hoàn toàn không thể cảm nhận được Lục Tiêu Nhiên và Vượng Tài!
“…”
Bầu không khí rơi vào im lặng, một giây sau, đột nhiên sợi kim quang kia thốt ra một câu nói tục.
“Cái đệt mợ Hàn Cú!”
Trong nháy mắt lời nói vừa dứt, Vượng Tài đã trực tiếp cắn nuốt nó trong một ngụm.
Răng rắc răng rắc…
Cùng với mấy tiếng răng rắc vang dội, Vượng Tài trực tiếp nuốt sống hệ thống kia.
Một màn này làm Hàn Cú nhìn mà kinh hồn táng đảm!
Quả nhiên không hổ là chó mà Thánh Nhân nuôi.
Đúng là trâu bò!
Hệ thống này được Thánh Nhân chế tạo nên, mà vẫn không thể chạy thoát khỏi đối phương như cũ.
Thật trâu bò!
Lục Tiêu Nhiên, là Thánh Nhân!
Trăm phần trăm là Thánh Nhân!
May mà mình thông minh, trung thực giao thân thể mình ra. Nếu không, lúc này phỏng chừng mình đã biến thành từng mảnh vụn rồi?
“Lục tiền bối thật trâu bò, Lục tiền bối vạn tuế!”
Hàn Cú hô hai tiếng khẩu hiệu rất hợp thời.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên chỉ liếc hắn một cái.
“Đừng làm mấy chuyện giả dối này. Bây giờ ta cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi nghĩ biện pháp tìm trở lại tất cả những cái hệ thống kia cho ta. Ngươi tìm về một cái thì ta cho ngươi một bình tiên đan.
Dĩ nhiên, nếu ngươi bị người khác phát hiện hoặc bị hệ thống phát hiện thì biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Hàn Cú gật đầu.
“Biết, biết, ta cũng hiểu được, có đánh chết cũng không thể nói là ngươi sai ta đi làm. Dù ta có chết bên ngoài, hôi phi yên diệt cũng không báo tên ngươi ra đâu.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
Không hổ là Hàn Cú, thật sự tinh thông “cẩu” đạo.
Nếu lúc trước hắn là bạn bè của mình mà không phải là kẻ địch, mình chắc chắn sẽ không thu tinh huyết và tinh hồn của hắn để khống chế hắn.
Biết đâu sẽ làm bạn tri kỷ với hắn.
“Được rồi, đi đi.”
Lục Tiêu Nhiên ném cho Hàn Cú một bình tiên đan.
Người thợ muốn làm việc thật tốt thì trước hết phải có dụng cụ sắc bén.
Dù sao, Hàn Cú đã bị mình khống chế hoàn toàn, để hắn tăng tu vi lên cũng là vì làm việc cho mình tốt hơn.
“Đa tạ Lục tiền bối, à không, đa tạ chủ nhân, ta đi tìm hệ thống đây.”
Hàn Cú mau chóng rời đi. Hắn biết, lần này Lục Tiêu Nhiên sẽ không dùng trận pháp bao vây hắn, hắn có thể yên tâm rời đi.
Nhưng đáng tiếc, từ nay về sau, mình cũng không còn là thân tự do nữa rồi!
Thôi, tự do quả là đáng quý, nhưng sinh mệnh có giá cao hơn.
Có thể còn sống đã không tệ rồi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Đợi sau khi Hàn Cú rời đi, ba vị đệ tử của Lục Tiêu Nhiên cũng mau chóng đi tới bên cạnh hắn.
“Sư tôn, có phải ngươi cho chúng ta đi theo gia gia ngươi đến Phiêu Miểu Tông từ hôn hay không?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Mặc dù gia gia đi từ hôn sẽ không hung hăng vênh váo, nhưng Phiêu Miểu Tông gia đại nghiệp đại, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mất mặt.
Gia gia của ta chỉ mới là Thần Vương Cảnh, mà hình như Phiêu Miểu Tông có cường giả Thần Hoàng Cảnh. Ba người các ngươi đều có thể chiến đấu vượt cấp, đi bảo vệ gia gia của ta thì ta yên tâm.”
“Thì ra là như vậy, chúng ta đã hiểu rồi.”
“Chờ một chút, ta còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho các ngươi.”
“Mời sư tôn nói.”
Lục Tiêu Nhiên chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời một góc bốn mươi lăm độ.
“Nếu như người Vương… Tần kia, ừm, nếu cái Thần Nữ kia, dám can đảm nói một câu ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây vào thời điểm từ hôn. Ba người các ngươi lập tức âm thầm ra tay, xử lý nàng ngay, ngay cả linh hồn cũng không để lại, hiểu không?”
“Sư tôn yên tâm, chúng ta hiểu rồi!”
“Ừ, đi đi.”
“Vâng!”
Đám người lui ra, Lục Tiêu Nhiên mới vừa đi vừa nghĩ chuyện thứ ba.