favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 697: Kéo bè đánh nhau, bắt gà trói chó (2)

Chương 697: Kéo bè đánh nhau, bắt gà trói chó (2)

Chỉ một bằng một đao đã giết chết được cường giả Thần Hoàng cảnh trong chớp mắt!

Dù cho vị Thần Hoàng này chỉ mới vừa bước vào Thần Hoàng cảnh Nhất trọng, nhưng, dù sao hắn cũng là một vị Thần Hoàng hàng thật giá thật!

Dưới tay của đồ đệ Lục Tiêu Nhiên, thậm chí không chịu nổi một đao đã mất mạng?

Đồ đệ của Lục Tiêu Nhiên ai cũng biến thái như vậy sao?

Lục Tiêu Trần im lặng một lát, chợt mở miệng nói:

“Gia gia, ngươi nói xem, nếu ta bái Lục Tiêu Nhiên làm sư tôn, Lục Tiêu Nhiên có thể thu nhận ta hay không.”

“Ta đoán là sẽ không.”

“Vì sao chứ?”

“Người có thể làm đồ đệ của Lục Tiêu Nhiên, ngươi cảm thấy sẽ là nhân vật bình thường sao? E rằng tư chất của ba người này không phải người bình thường có thể sánh bằng!”

Tuy nói như vậy nhưng thực ra Lục lão gia tử đã âm thầm suy nghĩ, chờ khi mình về lại Lục gia cũng muốn hỏi thử xem Lục Tiêu Nhiên có còn thu nhận đồ đệ không.

Lúc trước Lục Tiêu Nhiên vẫn gọi hắn là gia gia, sau này hắn có thể gọi Lục Tiêu Nhiên là sư tôn mà.

Còn về chuyện có mất mặt hay không, hắn không thèm quan tâm.

Khả năng chiến đấu vượt cấp còn không tuyệt sao?

Sau khi Tống Tích Niên dùng một đao chém giết một vị Thần Hoàng thì dậm chân bay lên, cầm một thanh Trường Đao Áo Nghĩa trong tay xông thẳng về phía chân trời.

Mà sau khi trải qua nỗi khiếp sợ ban đầu, mười hai vị Thần Hoàng Phong Hỏa Môn kia đã hoàn toàn nổi giận.

“Tên súc sinh này lại giết một vị trưởng lão của chúng ta!”

“Không được bỏ qua cho hắn!”

Mười hai vị Thần Hoàng ra tay cùng một lúc, uy thế rung động trời cao.

Mười hai Thần hồn có màu sắc, hình thái khác nhau lập tức rơi xuống phía dưới như là mười hai ngôi sao băng.

Mười hai vị Thần Hoàng này gần như đã triển khai hết sức lực, không giữ lại chút sức nào.

Tống Tích Niên vừa dậm chân bay lên, vừa vung đao liên tục, thần hồn trường đao lơ lửng sau lưng hắn.

Trường đao này dài chín trượng chín thước chín ly, thoạt nhìn không to lớn khổng lồ bằng thần hồn của đối phương, cho dù có đối mặt với thần hồn của Thần Vương cảnh bình thường thì cũng không phải là lớn.

Nhưng khí phách, sát phạt chi khí, lăng lệ cho khí và chí tôn chi ý như có thể bá chiếm cả thiên hạ!

Mượn lực lượng tăng phúc của thần hồn, mỗi một đao của Tống Tích Niên đều xen lẫn đao ý chí tôn, rất có khí thế cực kỳ bễ nghễ thiên hạ, chém hết tất cả!

Mỗi một đao chém lên trên người mười hai vị Thần Hoàng lại làm cơ thể đối phương chấn động kịch liệt, vì thế mà tốc độ chậm lại đôi chút.

Khí thế của mười hai vị Thần Hoàng kia bị Tống Tích Niên chém nát một lần rồi lại một lần!

Nếu bọn họ không phải là cường giả Thần Hoàng, nếu không phải vì tốc độ khôi phục của bọn họ quá mạnh mẽ, trong nháy mắt bị đao ý chém mất khí thế lại bù đắp được lượng khí thế bị thiếu hụt, chỉ e là đã sớm bị đao ý của Tống Tích Niên phá hỏng đội hình.

Mặc dù là như vậy, mười hai vị Thần Hoàng này cũng không thể hạ xuống nhẹ nhàng như vậy.

Lúc đầu, khoảng cách hơn một trăm ngàn mét vốn nên dễ như trở bàn tay đối với cường giả Thần Hoàng như bọn họ, thậm chí cả một giây cũng chưa cần đến.

Thế nhưng, ở ngay đây, mọi người đã chậm trễ tận mười giây!

Mười giây, điều này có nghĩa là bọn họ bị Tống Tích Niên ngăn chặn, tốc độ bị giảm xuống tận mấy chục lần!

Nhưng đây là mười hai vị cường giả Thần Hoàng đó!

Mười hai vị Thần Hoàng!

Đây cũng không phải là tép riu gì, sau khi bọn họ ra ngoài, có thể dễ dàng thành lập một tông môn hạng hai!

Mà ngay lúc này, Tống Tích Niên chỉ mới là một cường giả Thần Vương mà thôi!

Vậy nếu hắn đạt đến Thần Hoàng, đạt đến Thần Tôn, thậm chí là Thần Đế thì biểu hiện sẽ xuất sắc đến mức nào nữa đây?

Mọi người đã bắt đầu suy nghĩ sâu xa về vấn đề này trong đầu.

Cuồi dùng, mười hai vị cường giả Thần Hoàng kia cũng hạ xuống được, không nghiêng không lệch, vừa hay dừng trên đỉnh đầu Tống Tích Niên.

Thần hồn mười hai người đã bắt đầu lóe lên đủ mọi màu sắc, nhìn như rất đẹp, lại giống như hoa bỉ ngạn trên đường xuống hoàng tuyền, tràn đầy hấp dẫn chết chóc!

“Nhãi ranh, để xem bây giờ ngươi còn có bản lĩnh gì!”

Một vị Trưởng lão Phong Hỏa Môn tức giận mắng chửi đến đỏ ngầu cả mắt. Mười hai người gần như đồng thời chèn ép, các loại công kích màu sắc khác biệt đồng loạt tấn công lên người Tống Tích Niên.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ sau càng vang hơn tiếng trước, càng lúc càng kịch liệt hơn.

Tống Tích Niên ở dưới đất, lập tức hóa thành một vòng tròn kim sắc, giống như thêm một mặt trời mới xuất hiện trên bầu trời.

Lê Trường Sinh khoanh tay trước ngực, chép miệng.

“Mười hai người, lượng thức ăn có hơi lớn, với răng của lão Lục bây giờ quả là không gặm hết được.

Thôi, ta vẫn nên ra tay giúp sức đi.”

Chương trướcChương tiếp