Cho nên, rốt cuộc là có thu hay không, ta cũng không dám cam đoan.”
“Yên tâm yên tâm, ta hiểu mà.”
Tông chủ Phiêu Miểu tông thấy xung quanh vắng lặng, bèn lén lút đưa cho Lục lão gia tử một cái nhẫn trữ vật.
“Lão gia tử, trong này có hai trăm triệu thần tinh cực phẩm, là tài nguyên ta tích cóp nhiều năm, ta cũng biết, để cả Phiêu Miểu tông cùng bái nhập thì không thực tế lắm. Nhưng mà, nếu như cả Phiêu Miểu tông không thể bái nhập vào, thì ta có thể bái Tiêu Nhiên, a không, bái Lục thiếu là thầy không?
Ngươi là thân gia gia của Lục thiếu, nhất định là có thể giúp ta bái nhập vào môn hạ của hắn, đúng không?”
Lục lão gia tử nheo mắt lại.
“Lý tông chủ, ngươi đang xúi giục ta làm chuyện sai trái đấy. Dù Tiêu Nhiên là thân tôn tử của ta, ta cũng không thể làm thế được.
Ta là thân gia gia của hắn, không thể giúp người ngoài chơi hắn vậy được! Làm vậy thì ta còn là con người sao?”
“Sau khi việc xong xuôi, ta sẽ dâng lên tiếp năm trăm triệu thần tinh cực phẩm.”
Khóe miệng của Lục lão gia tử hơi giật giật, hắn ho nhẹ một tiếng.
“Việc này cũng không phải là không làm được, dù gì thì ngươi cũng là bạn nhiều năm của con ta, cha của Tiêu Nhiên. Ta nghĩ Tiêu Nhiên dù không nể mặt ta thì cũng nên mặt người cha đã chết của hắn chứ đúng không?”
“Vậy đa tạ Lục lão gia tử.”
“Được thôi, để ta lo cho.”
Hai người nhìn nhau cười, rồi lại tiếp tục nhìn trận chiến ở trên bầu trời.
Thực ra thì hành động của Phiêu Miểu tông chủ cũng không khoa trương.
Tuy hắn là tông chủ của Phiêu Miểu tông, nhưng mà trình độ thực tế của Phiêu Miểu tông cũng không cao.
Cả đời này cho dù hắn có tu luyện tới chết thì cũng không thể tiến thêm một bước.
Tu vi của hắn, nhiều nhất có thể thì cũng là Thần Tôn mà thôi, đấy là trong trường hợp hắn có rất nhiều cơ duyên và tốt thì mới có cơ hội.
Nếu không thì, thực lực mạnh nhất của hắn, khả năng chính là cảnh giới Thần Hoàng.
Hắn đương nhiên không muốn như vậy.
Làm một người tu luyện, ai mà không có mộng tưởng thành tiên cơ chứ?
Không thành tiên được, thì còn tu luyện làm cái mẹ gì?
Trước kia, hắn không dám mơ tưởng, bởi vì Phiêu Miểu tông từ xưa tới nay, cũng chỉ có Khai Sơn tổ sư tu luyện tới cảnh giới Thần Đế, mà cũng không phải tiên nhân.
Mà bây giờ, sau khi nhìn thấy đồ đệ của Lục Tiêu Nhiên, hắn cảm thấy bản thân hắn còn có hy vọng!
Cho nên dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải nghĩ cách trở thành đệ tử của Lục Tiêu Nhiên!
Nhìn lên trận chiến trên bầu trời, trong mắt của tông chủ Phiêu Miểu tông, lộ ra một sự khát vọng nồng nhiệt.
Ở trên bầu trời, Lê Trường Sinh đang thi triển chiêu Thái Nhất Kiếm của Thái Nhất Kiếm Đạo, để phá giải áp chế và sự vây công của mười hai vị Thần Hoàng đối với Tống Tích Niên, giây tiếp theo lại chém ra một đạo kiếm quang màu xanh đen kinh thiên động địa.
Đó là uy năng thuộc về tiên thuật, uy năng của Thanh Liên Kiếm Điển!
Một kiếm chém xuống, kiếm mang nhanh tới mức làm cho con người ta sợ hãi, xé toạc tầng mây dày, rồi dừng lại ở trên người một vị Thần Hoàng.
Vị Thần Hoàng đó và cả thần hồn phía sau hắn, đều trực tiếp bị dập nát một cách vô tình, hóa thành một đống bột phấn.
Ở thời khắc đối mặt với tử vong này, hắn thậm chí còn không kịp hét thảm một tiếng.
“Không ——!”
Mà đồng bạn của hắn, đã gào lên đầy phẫn nộ thay hắn.
“Nhãi ranh! Ta phải giết ngươi!”
Ai ngờ, vừa mới nói xong, bên tai hắn truyền tới một giọng nói lạnh lẽo giống như là Tử Thần tới lấy mạng vậy.
“Muốn giết hắn, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”
“Vương trưởng lão, cẩn thận sau lưng!”
Đồng bạn của hắn, kịp thời lên tiếng nhắc nhở, nhưng trong lúc hấp tấp, hắn đã không kịp phòng thủ.
Đôi mắt hắn nhìn thấy một đạo đao mang còn nhannh hơn cả tia chớp, và chỉ trong chớp mắt nó xẹt qua giữa đôi mắt của hắn.
Hắn còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, thì ý thức của hắn đã chìm vào bóng tối.
Trong phút chốc đã giết chết hai vị Thần Hoàng, biểu hiện của Lê Trường Sinh và Tống Tích Niên làm mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Không chỉ có Phiểu Miểu tông, ông cháu Lục gia, mà đồng thời còn có cả đám người của Phong Hỏa môn nữa!
Tống Tích Niên dùng một đao bức lui hai vị Thần Hoàng muốn xông lên báo thù, sau đó thi triển Thái Hư Hỗn Độn Bộ, đi vòng tới sau lưng của một vị Thần Hoàng khác, chém liên tục ba đao.
Đao mang màu vàng mạnh mẽ, bùng nổ ở khoảng cách gần, hoàn toàn không để cho đối phương có cơ hội chạy thoát, bị sống sờ sờ xé rách!
Mà Thần hồn thì bị đao mang của Tống Tích Niên cắt nhỏ ra một cách tàn nhẫn, giống như nó không phải là thần hồn của một vị cường giả Thần Hoàng cảnh, mà chỉ là một bức tranh trên giấy, yếu ớt không chịu nổi một đòn vậy!
Một bên khác, Lên Trường Sinh cũng lại giết thêm được một vị Thần Hoàng nữa.
“Tứ sư huynh, vẫn là kiếm của ngươi nhanh hơn.”
Lê Trường Sinh cười.
“Nào có, đao pháp của ngươi, càng giỏi hơn một bậc ấy chứ!”
“Hì hì... Đợi tới khi ta và ngươi đều đạt tới đỉnh phong, thì cùng nhau đánh một trận đi.”
“Được! Ngươi muốn chơi, thì sư huynh đương nhiên phải hầu tới cùng rồi.”
Trong lời nói của hai người, tràn đầy chiến ý.
Đây không phải là địch ý, mà chỉ là nguyện vọng được đánh một trận giữa các cường giả với nhau thôi!
Là đao, kiếm cùng với số mệnh muốn ganh đua cao thấp ẩn trong trong xương và máu.
Mà đám Thần Hoàng kia, ở trong mắt của hai người, lại chỉ giống như một đám rác rưởi, căn bản không đáng để vào mắt.