Hai người hoàn toàn không bỏ bọn họ vào trong mắt, chỉ giống như hai tên thợ săn nhẹ nhàng giết chết đám con mồi.
Không!
Nói chuẩn ra thì là đang nhẹ nhàng giết chết một đám chuột nhỏ.
Một đám chuột nhỏ yếu ớt không chịu mổi một đòn!
Dưới sự công kích của hai người, Thần Hoàng của Phong Hỏa Môn càng ngày càng ít, ít dần ít dần, từ mười mấy vị Thần Hoàng giảm dần chỉ còn lại không tới năm vị Thần Hoàng.
Lúc này có một vị Thần Hoàng rột cuộc chịu không nổi luồng áp lực cực lớn này nữa, hắn hét lên một tiếng, xoay người chạy.
“Kẻ điên! Tất cả đều là kẻ điên!”
Đáng tiếc hắn còn chưa chạy được trăm dặm, thì thân thể và thần hồn của hắn bị một đạo kiếm mang kinh thiên trực tiếp vượt qua khoảng cách trăm dặm ấy của Lê Trường Sinh không thương tiếc gì đâm xuyên qua, hắn rơi xuống trong tuyệt vọng.
“Muốn chạy, ngươi đã hỏi ta chưa?”
Điều quan trọng đầu tiên của Vô Danh Tông là khi ra tay không được lưu tình. Một khi khai chiến, thì không được để bất kỳ một kẻ địch nào trốn thoát, phải giết hết toàn bộ.
Cho nên, dù là Lê Trường Sinh hay Tống Tích Niên, thì từ ngay giây phút trận chiến bắt đầu, cả hai bọn họ đều đã đánh dấu tất cả người có mặt ở hiện trường.
Một khi có vị Thần Hoàng nào muốn chạy trốn, bọn sẽ kịp phản ứng, sau đó giết chết hắn, để đảm bảo không một ai có thể chạy đi.
Sư tôn lão nhân gia hắn đã nói rồi, tất cả những nhân tố không ổn định, đều phải bóp chết từ trong trứng nước.
Mà bốn vị cường giả Thần Hoàng cảnh còn lại kia đã cực kỳ tuyệt vọng, trốn cũng không thoát, bọn họ còn có hy vọng gì nữa?
Rồi lại nhìn lên bầu trời, bọn họ càng thêm tuyệt vọng hơn!
Hai vị cường giả Thần Tôn cảnh kia, một vị thì bị đánh cho tới thương tích đầy mình, thần hồn phía sau cũng sắp tan thành từng mảnh.
Mà một vị Thần Tôn khác cũng bị đánh tới thở hồng hộc, người bị máu tươi màu vàng nhuộm thành vàng óng.
Ngay cả Thần Tôn cũng còn bị đánh cho tơi tả như vậy, bọn họ còn có thể làm gì chứ?
“Ta liều mạng với các ngươi!”
Vị Thần Tôn bị trọng thương kia nổi giậm gầm lên, trực tiếp gọi tiểu thế giới của mình ra!
Bên trong tiểu thế giới của Thần Tôn cảnh hoa thơm chim hót, tràn ngập sinh mệnh.
Tiểu thế giới này rất mạnh!
Ít nhất thì đặt ở Thần Giới, sẽ khiến cho không biết bao nhiêu người muốn tới chiêm ngưỡng.
Nhưng mà, ngay lúc tiểu thế giới xuất hiện, Quân Bất Kiến cũng gọi tiểu thể giới của hắn ra!
Tiểu thế giới của hắn, là một tòa Long Đảo kiên cố không gì phá nổi!
Trong đó có núi, có biển và có rất nhiều Du Long đang xoay quanh.
Tuy rằng nó không lớn bằng tiểu thế giới của Thần Tôn, nhưng uy lực của nó, lại mạnh hơn tiểu thế giới của Thần Tôn không biết bao nhiêu lần.
Nó đập thẳng vào tiểu thế giới của Thần Tôn.
Ầm ——!
Đi đôi với tiếng nổ mạnh là một tiếng nứt vỡ răng rắc răng rắc giòn tan.
Vị Thần Tôn kia lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Không ——! Không ——!”
Tiểu thế giới của hắn, bị đâm vỡ một cách tàn nhẫn, sau đó tiểu thế giới bị dẫn nổ, hoàn toàn biến thành hư vô.
Sự hủy diệt của tiểu thế giới không giống với thần hồn. Thần hồn bị hủy diệt, thì có khả năng chỉ bị phế mất hết tu vi.
Nhưng tiểu thế giới bị hủy diệt, thì cả người hắn cũng sẽ vĩnh viễn bị hủy diệt theo!
Hồn phi phách tán triệt để, ngay cả cơ hội đi đầu thai chuyển thế cũng không có.
Cho nên, nếu không phải trong tình huống bất đắc dĩ thì sẽ không ai muốn dùng tới tiểu thế giới.
Tiểu thế giới của Thần Tôn bị dẫn nổ, lực nổ mạnh kịch kiệt còn chưa kịp bùng nổ ra thì Quân Bất Kiến tung một chiêu Thần Long Bái Vĩ, đánh môn chủ của Phong Hỏa Môn vào trong.
“Không ——!”
Ngay sau đó, môn chủ của Phong Hỏa Môn, cũng bị nổ mạnh sống sờ sờ cuốn vào.
Trên bầu trời, không gian chi lực cũng bị khuấy động tàn nhẫn.
Lần này, Quân Bất Kiến có thể nói là dùng một hòn đá ném trúng hai con chim! Dùng bốn lạng đẩy ngàn cân.
Mượn tiểu thế giới của thái thượng trưởng lão Phong Hỏa Môn, giết chết cả hai vị Thần Tôn.
Mà đúng lúc này, ở nơi xa xa phía chân trời, đột nhiên có mấy đạo khí thế mạnh mẽ truyền tới.
Sắc mặt của mọi người chợt đổi, mà bốn vị Thần Hoàng của Phong Hỏa Môn, lại vui mừng khôn xiết.
“Là cường giả của Thiên Đao Các tới, Ha ha ha ha… Là các cường giả của Thiên Đao Các tới cứu chúng ta. Xem ra, chúng ta thoát chết rồi!”
“Đây không phải là vấn đề chúng ta có phải chết hay không, mà vấn đề hiện giờ là bọn chúng có chết hay không.”
Mấy vị Thần Hoàng của Phong Hỏa Môn vô cùng hưng phấn, tựa như đã thấy được một con đường sống ngay ở trước mặt.
Mà sắc mặt đám người của Phiêu Miểu tông chợt thay đổi, vực kỳ ngưng trọng.
“Xong rồi, Thái Nhất Kiếm Đạo vẫn còn chưa tới, e là chúng ta không chống đỡ nổi rồi.”
“Làm sao bây giờ? Thần Tôn của Thiên Đao Các, sức chiến đấu của họ e rằng còn mạnh hơn Thần Tôn của Phong Hỏa môn nhiều đấy!
Hơn nữa Thiên Đao Các còn có cường giả cấp Thần Đế, bây giờ, sợ là chúng ta phải chết thẳng cẳng ở đây rồi.”
“Chết thẳng cẳng đảo không sợ, sợ chính là sống không bằng chết a!”
Nhưng mà ngay lúc này, bỗng nhiên có vài luồng hơi thở truyền tới từ một hướng khác, mà độ mạnh mẽ cũng không thua gì đám người Thiên Đao Các.
Tông chủ Phiêu Miểu tông lập tức vui mừng khôn xiết.
“Là Thái Nhất Kiếm Đạo! Cao thủ của Thái Nhất Kiếm Đạo tới đây rồi!”
“Ha ha ha... Quả thật là trời không tuyệt đường người mà. Trước kia Thái Nhất Kiếm Đạo cũng không tới nhanh như vậy, không ngờ lúc này, cao thủ của Thái Nhất Kiếm Đạo lại tới nhanh đến vậy!”
Đội ngũ của hai bên đều rất hưng phấn.