…
Những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, ngân hà tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, dần hình thành một tấm lưới sao trời lấp lánh, tựa như muốn bao phủ cả thiên địa vào trong đó.
Dưới bầu trời đầy sao, Phù Đồ ngạo nghễ đứng giữa không trung, trong tay cầm một chiếc la bàn màu thanh đồng.
Khi hắn truyền tiên lực vào, mặc niệm khẩu quyết, chiếc la bàn màu thanh đồng cũng bắt đầu chậm rãi phóng ra một luồng ánh sáng màu xanh, xuyên thẳng về phía chân trời.
Trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời và ngân hà như đều bị khuấy động lên.
Trong khoảnh khắc này, sức mạnh thiên địa bắt đầu khuếch tán ra bốn phương tám hướng, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sư muội của Phù Đồ không nhịn được hít sâu một hơi, nét mặt trở nên ngưng trọng.
“Sư huynh, la bàn này, lại có thể khuấy động tinh hà chi lực! Chẳng lẽ nó là…?”
Phù Đồ mỉm cười, mở miệng nói:
“Ngươi đoán không sai. Món đồ này chính là một Tiên khí khác do sư tôn truyền thụ cho ta. Thông qua việc huy động tinh hà chi lực, nó có thể tìm kiếm người hoặc vật mà ta muốn tìm!
Chỉ cần là người tồn tại ở thế giới này, thì hắn đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Mười giây! Chỉ cần khoảng thời gian mười giây, ta sẽ có thể trực tiếp tìm được vị trí của Lục Tiêu Nhiên!
Đến lúc đó, chính là lúc hắn tan xương nát thịt, chết không có chỗ chôn.”
Ánh mắt của sư muội Phù Đồ toát lên vẻ hâm mộ, tràn đầy thèm muốn với món Tiên khí la bàn này.
Khi nào nàng mới có thể có được một món Tiên khí đây? Đây chính là một Tiên khí!
Chỉ có Tiên Nhân mới có thể sở hữu. Một loại ngưỡng mộ nồng đậm chảy trong lòng nàng.
Nhưng sau khi trôi qua mười giây, trong không khí lại không có bất cứ động tĩnh gì, la bàn cũng trôi dạt trong không khí một cách yên tĩnh.
Sư muội của Phù Đồ không nhịn được hơi nhíu mày.
“Sư huynh, có phải Tiên khí này của ngươi bị mất tác dụng rồi hay không?”
Phù Đồ im lặng một lát, chợt mở miệng nói:
“Có lẽ không phải, ta nghĩ, có thể do Thần giới quá lớn, quá nhiều người, cho nên dù là Tiên khí cũng không thể tìm thấy Lục Tiêu Nhiên trong nháy mắt. Đợi thêm một chút là có thể tìm được.”
Một nén nhang trôi qua.
Sư muội của Phù Đồ lại mở miệng nói:
“Sư huynh, món tiên khí này thật sự không bị mất tác dụng sao?”
“Ừm, hẳn là không có, dù sao thì đây cũng là đồ mà sư tôn giao cho chúng ta.”
“Vậy đợi thêm một lúc nữa đi.”
Lại trôi qua thêm ba nén hương.
“Sư huynh, ngươi xác định món tiên khí này thật sự không bị mất tác dụng sao?”
“Hẳn là không, sư tôn là nhân vật như thế nào? Nếu la bàn của hắn cũng có thể bị mất tác dụng, vậy thì trên thế giới này, còn ai có thể tin tưởng được?”
“Nói cũng đúng.”
Bên phía hẻm núi, đám người Lục Tiêu Nhiên, đợi cả nửa ngày, nhưng vẫn không thấy đối phương tìm được mình, cũng không thấy đối phương triệu hoán đám người Vân Ly Ca.
Chuyện này khiến Lục Tiêu Nhiên nhịn không được nhíu mày.
“Kỳ quái, thứ đồ chơi gọi là Phù Đồ, không phải nói muốn bắt đầu săn bắn ta sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa tìm tới ta?”
“Không biết. Ta thử hỏi trong group xem.”
Vân Ly Ca đang muốn đi hỏi, thì Lục Tiêu Nhiên đã mở miệng nói:
“Đừng, ngươi nhắn riêng hỏi hắn, nói chuyện riêng thì tương đối tốt hơn.”
“Được.”
Vân Ly Ca đáp ứng một tiếng, lập tức bắt đầu liên hệ Phù Đồ.
“Chủ nhóm Phù Đồ, không phải nói sắp bắt đầu chấp hành nhiệm vụ sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa có tiếng vang? Rốt cuộc khi nào mới truy bắt Lục Tiêu Nhiên, ta đã không chờ nổi nữa.”
Không bao lâu, bên phía Phù Đồ đã đáp lại.
“Trước mắt ta đang tìm kiếm Lục Tiêu Nhiên, tạm thời vẫn chưa tìm thấy, phỏng chừng hắn đã ẩn nấp, tên đó rất ‘cẩu’. Dưới tình huống bình thường, ta rất khó có thể bắt được hắn!”
“Hóa ra là như vậy, vậy ta chờ thêm một lát. Dựa vào thực lực của chủ nhóm Phù Đồ, muốn tìm thấy Lục Tiêu Nhiên chắc chắn dễ như trở bàn tay.”
Nói xong, Vân Ly Ca ra khỏi cuộc trò chuyện riêng.
Phù Đồ không nhịn được cười nói với sư muội của mình:
“Tên Vân Ly Ca này, không chỉ có tư chất rất mạnh, mà nói chuyện cũng rất dễ nghe, thật sự là một nhân tài.”
“Ta ngược lại cảm thấy hắn có mấy phần tư thế của ‘liếm cẩu’.”
“ ‘Liếm cẩu’ có gì không tốt? Chỉ cần nịnh chúng ta là được.”
“Nói cũng đúng.”
Bên phía Vân Ly Ca, hắn vừa mới thoát khỏi group chat, đã không nhịn được hắt xì một cái.
“A xì!”
Hắn xoa xoa mũi, không nén nổi mà mắng:
“Mẹ kiếp, không biết là kẻ nào, lén lút nói xấu ta, đm!”
Lục Tiêu Nhiên đá một cước lên mông hắn.
“Mẹ ngươi, đừng phí lời với ta, bên kia nói như thế nào?”
“Bên kia nói không tìm thấy ngươi.”
Lục Tiêu Nhiên vỗ đầu.
Hắn nói mà, sao đối phương cả nửa ngày rồi vẫn chưa tìm được mình, hóa ra vấn đề ở đây!
Bởi vì chính mình có Vượng Tài che chở, đến cả Thiên Đạo cũng không cảm ứng được mình, càng đừng nói tới món đồ nhỏ nhoi đó của Phù Đồ.
Hơn nữa mình còn bố trí rất nhiều Tiên trận ở trong khe núi này, hắn càng không có khả năng cảm ứng được mình.
“Xem ra ta nên đi ra ngoài, thu hút hắn đến đây, các ngươi rời khỏi chỗ này trước đi, cách xa ta một chút, để tránh bị đối phương phát hiện.”
“Được!”
Mọi người lập tức rời khỏi khe núi. Lục Tiêu Nhiên chậm rãi thả ra một hơi thở của mình lên cao.
“Vượng Tài, Thiên Đạo thật sự không thể phát hiện ra ta sao? Theo lý thuyết, vách ngăn của Hạ giới và Thần giới chắc hẳn là do hắn sáng tạo mới đúng!”