Không đợi Lục Tiêu Nhiên lên tiếng, đối phương đã mỉm cười nói với hắn:
“Ngươi và ta rốt cuộc cũng gặp nhau.”
Lục Tiêu Nhiên hơi nhướng mày.
“Ngươi là người đã giết chết Thiên Cơ lão nhân ở Hạ giới?”
Đối phương mỉm cười.
“Không sai, Bích Tiêu tiên tử, quả thật là do ta giết chết. Nhưng mà, nàng sớm đã bị Thánh Nhân đánh thành vũng máu, xem như đã chết một lần từ lâu, bản mệnh hiện tại là Tam Tiên Cô tùy thế cảm ứng của Thiên Đình. Thông Thiên Thánh Nhân vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh, dùng máu và hồn phách của nàng trước khi phong Thần, đắp nặn thành một Bích Tiêu mới, làm Hộ Đạo giả của ngươi ở hạ giới.
Nếu như bị ta giết chết, vậy có nghĩa, đây chính là số mệnh của nàng.”
Trong mắt của Lục Tiêu Nhiên lóe lên sự nghiêm nghị, càng thêm kiêng kị đối phương.
Đối phương đến ngay cả thân phận thật sự của Thiên Cơ lão nhân, cũng có thể nói ra trong nháy mắt, xem ra thân phận của đối phương, nhất định không tầm thường, cộng thêm một thân tu vi này của hắn, chó má nó, tuyệt đối là một lão biến thái có thực lực siêu mạnh!
Có hơi phạm quy rồi đấy?
Đây đã không còn là gian lận nữa, đây đã có thể gọi là đả kích giảm chiều rồi.
Thiên Đạo cũng không xuất hiện nhốt chó của hắn lại.
Sau khi hít sâu một hơi, Lục Tiêu Nhiên lại mở miệng nói:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lão giả vẫn giữ dáng vẻ tươi cười y như cũ.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên? Đối mặt với sự tồn tại loại mệnh cách Thiên Mệnh như ngươi, thân là kẻ đứng sau màn, nếu để lộ thân phận của mình, sẽ chết đúng không?
Hành động tốt nhất, chính là bớt nói những thứ vô nghĩa, trực tiếp giết chết ngươi!”
Lục Tiêu Nhiên: “…”
Lão gia hỏa này, không chỉ có thực lực mạnh, mà còn che giấu rất sâu, có thể nói là một lão gia hỏa rất thâm độc.
Nếu không phải mình đã chừa lại một hậu chiêu, nói không chừng hôm nay nhất định sẽ phải chết.
Lúc này, Hành Vân đã cảm nhận được sự sợ hãi cực độ, hắn biết, chính mình khẳng định không giết được Lục Tiêu Nhiên.
Thậm chí, đây căn bản không phải là trận chiến mà hắn có thể tiếp tục tham gia.
Hắn nhìn lướt qua phía bên kia, đó là mười vị Thần Đế Phật Môn, đã bị phân thân của Lục Tiêu Nhiên giết chết gần hết, chỉ còn lại một hai người, phỏng chừng cũng không thể sống sót.
Còn Phật Quang Niệm Châu của mình, hóa thành Phật Môn Thiên Long, cũng khó phân thắng bại với Vân Ly Ca.
Không thể nán lại nữa.
Hít sâu một hơi, hắn lập tức hướng về phía vị lão giả râu tóc bạc trắng đó chắp tay nói:
“Lão tiền bối, vãn bối không biết Lục Tiêu Nhiên là con mồi của ngươi, không biết tự lượng sức, ngấp nghé con mồi của tiền bối, mong tiền bối thứ tội.
Bây giờ vãn bối sẽ rời đi, nếu sau này tiền bối có thời gian rảnh, lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến Linh Sơn ta chơi, vãn bối nhất định sẽ dùng lễ nghi long trọng nhất để chiêu đãi.”
Vừa nói dứt câu, hắn xoay người bỏ chạy, trực tiếp phá vỡ hư không, lợi dụng Phật Quang Độn, muốn trốn chạy vào trong hư không.
Lão giả đó không hề nhìn hắn một cái, chỉ là, tùy ý nắm một cái vào trong hư không.
Răng rắc răng rắc.
Trong không trung, lập tức bộc phát ra một cỗ khí thế khủng bố khiến người khác khiếp sợ, trong nháy mắt phá vỡ một mảng lớn hư không, vậy mà lại cưỡng ép lôi Thượng Phật Hành Vân trở lại, đá vào trong tay, kẹp chặt cổ của Hành Vân!
Tất cả mọi người đều trơ như phỗng, nhìn một màn khủng bố này với vẻ mặt không dám tin!
Đây là đang đùa với bọn họ sao?
Hành Vân cũng đã trốn chạy vào trong hư không, hơn nữa dựa vào tốc độ cực nhanh của hắn, phỏng chừng trong một cái chớp mắt, có thể đột phá hơn mấy chục nghìn dặm.
Mà một trảo tùy ý của đối phương, lại có thể túm Hành Vân trở về, chỉ cần dựa vào phần thực lực này, thì không biết, hắn đã mạnh đến mức nào!
Đây là sự tồn tại mà đến cả Hành Vân Thượng Phật, loại cấp bậc Tiên Nhân này, cũng phải cảm thấy sợ hãi sao?
Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy vô lực gấp bội phần.
Cảm thấy vô lực gấp bội phần giống như bọn họ, còn có Hành Vân Thượng Phật.
Hắn lúc này, không còn là Thượng Phật kiêu ngạo của Phật Môn nữa, cũng không phải một Tiên Nhân liều lĩnh, hắn chỉ là một con kiến nhỏ nhoi nhu nhược phó mặc cho người khác tàn sát.
Không!
Giờ phút này, nói hắn là con kiến, thì cũng đã xem trọng hắn rồi!
Hắn thậm chí đến cả một con kiến nhỏ nhoi cũng không bằng!
Một bàn tay to của đối phương, bóp chặt cổ của Hành Vân, khiến hắn nghẹt thở sắc mặt từ đỏ chuyển dần sang màu xanh, hắn không ngừng giãy dụa trong tay đối phương, hoảng sợ giống một con giòi.
“Tiền tiền bối cầu xin ngươi tha cho ta. Ta. Là phật môn…”
Răng rắc!
Hắn còn chưa nói xong, thì đối phương đã trực tiếp bẻ gãy cổ hắn.
Không sai, chính là bẻ gãy cổ hắn!
“Một con rệp, thật cho rằng có thể lấy Phật Môn để áp chế ta?”
Sau đó, hắn vứt xác chết của Hành Vân xuống, toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn lấy một cái.
Hành Vân đã không còn hơi thở, trở thành sự tồn tại tựa như một con cá chết.
Thiên Long mà hắn dùng Phật Quang Niệm Châu hóa thành, cũng biến trở lại Niệm Châu, Long Cuồng trực tiếp đi lên cướp lấy Niệm Châu.
“Ha ha ha, Đại sư bá, Niệm Châu này là đồ của Phật Môn, ngươi lấy cũng vô dụng, không bằng cho ta.”
Vân Ly Ca cũng không để ý đến hắn, dù sao thì mặc dù bảo vật này là Hậu Thiên Linh Bảo, nhưng giống Long Cuồng nói, nó quả thật không thích hợp với mình.