“Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi. Nếu đã như vậy, vậy ngươi đi đến Linh Sơn đi.”
“Vâng ạ! Không sao cả! Ôi chao đợi một chút, đi đâu cơ?”
“Linh Sơn đấy!”
“Không phải, ta đi Linh Sơn làm gì?”
“Đương nhiên là lẫn vào Linh Sơn, trở thành người liên lạc thủ tịch ở Linh Sơn của Vô Danh Tông ta rồi!”
“Chính là để ta đi làm tên mật thám sao? Thái sư tôn, ta không đi. Linh Sơn nơi đó khắp nơi đều là đầu trọc, còn có Phật Tổ Như Lai và hai đại Thánh Nhân! Nếu như ta đi đến đó rồi, vậy còn không phải là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại hay sao?
Không được không được, ngươi vẫn là tìm người khác đi đi!”
“Ngươi kêu ta tìm ai? Hiện tại ta còn có thể tìm ai đây? Toàn bộ Vô Danh Tông, chỉ có một mình ngươi đầu trọc, hơn nữa, trong trình độ Phật pháp cũng chỉ có tu vi của ngươi sâu nhất, ngươi không đi Linh Sơn, ngươi kêu ai đi Linh Sơn?”
Long Cuồng nhất thời cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“Thái sư tôn, ta trọc đầu cũng không phải là lỗi của ta mà, đi đến Linh Sơn làm tên mật thám, thật sự sẽ chết người đấy. Lỡ như bị phát hiện, ta sẽ bị Thánh Nhân đánh đến không thừa lại chút cặn nào đó!”
Lục Tiêu Nhiên tức giận nói:
“Ngươi nhìn thử xem dáng vẻ sợ hãi của ngươi đi. Ngươi còn không biết ngượng nói ngươi tên là Long Cuồng, ta thấy ngươi tên là Long Túng thì thích hợp hơn! Ngươi tên Long Cuồng, cũng thật là uổng phí cái tên này.”
Long Cuồng yếu ớt nói:
“Nếu như thái sư tôn không kêu ta đi Linh Sơn, vậy ta cũng chấp nhận từ nay về sau đổi tên thành Long Túng.”
“Ta mẹ nó...”
Lục Tiêu Nhiên đều đã bị Long Cuồng chọc tức đến không nói nên lời.
Nếu không phải bởi vì vẫn còn ôm một tia kì vọng với đối phương, hắn đã trực tiếp đã một bạt tai tát chết đối phương rồi!
“Ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi, trên tay ta vẫn còn một danh ngạch thành Thánh, đợi khi ngươi từ Linh Sơn trở về, ta đảm bảo ngươi có thể trở thành một Thánh Nhân.”
“Shhh ~!”
Long Cuồng lập tức không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, vảy rồng toàn thân đều đã mở ra!
Hắn trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tiêu Nhiên.
“Thái sư tôn, ngươi không lừa ta chứ?”
“Nếu như ta muốn lừa ngươi sẽ khiến Thái... Ừm, khiến sư tôn của ngươi chết không chỗ chôn thân, tan thành mây khói!”
Long Cuồng lại lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó vui mừng hớn hở.
Thoả đáng rồi!
Tuyệt đối đã thoả đáng rồi!
Thái sư tôn lão nhân gia hắn cũng đã nói như vậy rồi, nếu như vẫn chưa thoả đáng, vậy thì đã uổng phí rồi.
Nếu như dựa vào bản thân tu luyện, cho dù là một trăm nghìn năm, một triệu năm, mình cũng không thể tu luyện đến cảnh giới Thánh Nhân.
Mà hiện tại, Thái sư tôn đã trực tiếp cho mình một danh ngạch Thánh Nhân, phần thưởng to lớn như vậy, nếu như hắn không đồng ý, vậy thật đúng là vô cùng ngu ngốc.
“Thái sư tôn, ngươi yên tâm đi, mặc dù hiện tại tu vi của ta không đủ, nhưng mà ta đã sắp đạt đến cảnh giới Thần Đế. Ta đoán chừng, lần này Phật Môn gặp phải tổn thất lớn như vậy, lập tức sẽ phái Tiên Nhân xuống kiểm tra.
Tu vi của ta cực kì sâu, có thể lẫn vào Phật Môn lần nữa, rất dễ dàng xâm nhập vào Linh Sơn.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Cố lên, dãi nắng dầm mưa, danh ngạch Thánh Nhân của ta đang đợi ngươi! Đi đi.”
“Vâng!”
Long Cuồng hưng phấn vô cùng, lập tức đi tìm Phật Môn, chuẩn bị lại gia nhập Phật Môn lần nữa.
Mà sau khi hắn đi, Lục Tiêu Nhiên lại chép miệng.
“Khoan hãy nói, một chiêu này, đúng thật là có hiệu quả mà. Nếu như là lời hứa bình thường, bọn họ chắc chắn không hiếm lạ, nhưng mà, cho dù là hiếm lạ, lỡ như cấp trên của Thiên Đình hoặc là Linh Sơn, Địa Phủ cho bọn họ càng nhiều chỗ tốt, để bọn họ làm phản, vậy mình sẽ thật sự phiền phức lớn!
Ngược lại, ta hứa hẹn với bọn họ, sau khi trở về sẽ trở thành Thánh Nhân, ai, bọn họ chắc chắn sẽ không nỡ làm phản.”
Phải biết rằng, hiện tại trong toàn bộ Tam giới cũng không có mấy Thánh Nhân.
Chuyện này phải đếm trên đầu ngón tay, hai tay cũng không đếm hết.
Trong Tam giới còn có ai có thể ra giá càng cao hơn mình nữa chứ?
Mình quả thực chính là một thiên tài!
Tiếp theo, Lục Tiêu Nhiên gọi Thạch Trường Lâm đến.
“Lão Thạch, ngươi tiến vào Vô Danh Tông nhiều năm như vậy, ta đối xử với ngươi như thế nào?”
Thạch Trường Lâm im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói:
“Thái sư tôn, ta không phải là Đại sư bá, ta không được đâu, hơn nữa hai ngày này, ta còn mắc bệnh trĩ, ta cảm thấy có lẽ ngươi không xuống tay được đâu.”
Lục Tiêu Nhiên: “???”
“Giữa ta và Vân Ca là trong sạch đó, ngươi đừng phỉ báng bậy bạ.”
“Hiểu! Ta đều hiểu!”
Lục Tiêu Nhiên: “...”
Sao hắn lại cảm thấy đối phương đang cố ý nhỉ?
Nếu không phải muốn xếp đặt hắn đến Thiên Đình, hắn đã muốn một chân giẫm chết hắn!
“Ở chỗ ta có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng muốn giao cho người. Nếu như ngươi có thể hoàn thành, ta có thể cho ngươi một danh ngạch thành Thánh, trên tay ta chỉ còn một danh ngạch này, trong toàn bộ Tam giới đều không có cái thứ hai! Bỏ lỡ một lần này thì phải đợi thêm một trăm triệu năm nữa!”
“Shhh ~!”
Thạch Trường Lâm hít vào một hơi khí lạnh, toàn bộ lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Ngay sau đó, hắn chững chạc đàng hoàng đứng dậy cởi ra dây thắt lưng.
Vẻ mặt Lục Tiêu Nhiên ngây ra.
“Ngươi muốn làm gì?”
Thạch Trường Lâm mỉm cười nói:
“Thái sư tôn, thật ra ta đã quên nói cho ngươi biết, bệnh trĩ của ta đã hết rồi.”
Ầm--!
“Cút đi úp mặt vào tường mười năm, không! Một trăm năm!”