Nếu như không phải hai vị Thánh Nhân của Xiển giáo và Nhân giáo niệm tình đồng môn, để bọn ta chăm sóc đôn đốc thì một tia hương khói cuối cùng này của Tiệt giáo sợ rằng là cũng đã phải ngã xuống rồi.”
Đệ tử Tiệt giáo không khỏi nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi!
“Im miệng! Một đám vãn bối cỏn con các ngươi làm sao có tư cách xưng hô tên huý của Thánh Nhân Tiệt giáo ta chứ?
Còn nữa, chuyện của Tiệt giáo ta vẫn không đến lượt Xiển giáo ngươi và Nhân giáo chõ mõm vào!”
“Ồn ào!”
Dứt lời, một vị đệ tử Kim Vân Môn trực tiếp vung tay chém ra một ánh kiếm, lập tức chém chết hai vị đệ tử Tiệt giáo!
“Thật hung ác!”
Lục Tiêu Nhiên trốn ở góc tối cũng không nhịn được âm thầm mắng một câu trong lòng.
Con người hắn vẫn luôn không thích lo nhiều chuyện bao đồng, nhưng mà giờ phút này, hắn cũng hung hăng xem thường hai lão già Nguyên Thuỷ Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân ở trong lòng.
Thánh Nhân của Xiển giáo và Nhân giáo này tốt xấu gì cũng xem như là sư huynh đệ với Thông Thiên, năm xưa âm thầm tính kế Thông Thiên cũng thôi đi, hiện tại còn để đệ tử môn hạ lăng nhục đệ tử Tiệt giáo như thế, giống như nuôi nhốt một đám chó lợn, thật là cái thứ không ra gì.
Nói đi cũng phải nói lại, đều là nguyên thần của Bàn Cổ hoá thành, cũng đều là Hồng Quân dạy dỗ, sao mà Thông Thiên chỉ là một kẻ lỗ mãng, hai người này đã học hết tất cả đức tính xấu của Hồng Quân vậy chứ?
Sư huynh đệ bị chém giết, đám người Tiệt giáo càng tức giận ngập trời, hai mắt đỏ tươi.
Nhưng mà lại không nói nhiều thêm một câu gì nữa.
Bởi vì phản kháng cũng vô dụng.
Đám người Kim Vân Môn cười lạnh lùng, lập tức chậm rãi đi đến bắt đầu cái gọi là kiểm tra.
Thật ra nói là kiểm tra, ngược lại không bằng nói là sỉ nhục thì thích hợp hơn!
Bọn họ giống như quốc vương cao cao tại thượng đang kiểm tra nô lệ của mình, tuỳ ý sỉ nhục đệ tử Tiệt giáo.
Có một nam đệ tử Kim Vân môn đụng phải nữ đệ tử Tiệt giáo dáng vẻ khá đẹp còn sẽ càn rỡ động tay động chân.
Đây quả thực còn phải thê thảm hơn quốc gia bị diệt vong!
Lục Tiêu Nhiên đoán chừng, nếu như Thông Thiên sớm biết Tiệt giáo sẽ suy bại đến như vậy, năm xưa tuyệt đối sẽ không chọn ký kết bảng Phong Thần.
Ai, thật là khổ quá mà.
Xem ra, sau đó hắn vẫn nên chọn gia nhập trận doanh của Xiển giáo hoặc là Nhân giáo trước, đợi trưởng thành một chút, sau đó lại báo cáo một chút với Thông Thiên đi, dù sao thì hắn đã tạo ra bản thể của mình ở thế giới này, mới khiến mình có thể thuận lợi xuyên không đến đây.
Lục Tiêu Nhiên đã hạ quyết tâm, đợi những người này đi rồi, mình sẽ lập tức rời khỏi theo.
Nhưng ngay vào lúc này, một vị Thái Ất Kim Tiên kia giống như đã phát hiện ra điều gì đó, lập tức quét mắt nhìn về hướng Lục Tiêu Nhiên đang ở.
“Là ai trốn ở đó?”
Trong lòng Lục Tiêu Nhiên chợt sửng sốt.
Hắn đã bị phát hiện rồi ư?
Không thể nào?
Chưa nói đến chuyện bản thân hắn trốn đi thì không ai có thể sánh bằng, chỉ nói một mình chuyện Vượng Tài che chở cho mình, ngay cả lão cẩu Hồng Quân cũng không phát hiện nổi, sao hắn lại phát hiện được chứ?
Vào lúc đang kinh ngạc, bên cạnh Lục Tiêu Nhiên đột nhiên bạo phát ra một luồng khí thế mãnh liệt, là đệ tử Tiệt giáo đã là tu vi Thiên Tiên cảnh!
Điều này khiến Lục Tiêu Nhiên không khỏi bị dọa giật nảy mình.
Vừa rồi hắn chỉ lo ẩn náu, trong lúc gấp gáp đã không phát hiện bên cạnh mình vậy mà còn có một đệ tử Tiệt giáo.
Lơ là quá!
Đối phương chắc chắn đã biết sự tồn tại của mình, không được, đợi bọn họ đánh nhau, mình sẽ phải chạy đi, đừng bị người ta bắt được.
Một vị trưởng lão Kim Vân Môn khinh thường cười.
“Một Thiên Tiên nhỏ bé cũng dám phục kích bọn ta, quả thật là không biết sống chết! Cút!”
Dứt lời, hắn búng ngón tay bắn ra một đạo pháp quyết, trong không khí chỉ thấy một vệt kim quang loé qua, căn bản không cho đối phương cơ hội phản ứng đã trực tiếp đánh đối phương trở lại bên cạnh Lục Tiêu Nhiên.
Ầm--!
Hắn trực tiếp đụng vào trên mặt đất, chấn động mặt đất đến nứt ra, mà hòn đá lớn Lục Tiêu Nhiên dùng để che giấu trên người cũng bị sóng xung kích trực tiếp đánh bay.
Lục Tiêu Nhiên: “...”
Nhất thời, trong không khí có hơi yên lặng.
Ngay sau đó, hắn khẽ ho một tiếng, nói:
“Đi ngang qua! Ta chỉ là người qua đường thôi, các ngươi tiếp tục đi!”
Dứt lời hắn co cẳng chạy đi, kéo căng toàn bộ tu vi, mở ra Tam Nhất Chân Đồng, ngay cả một vị Thái Ất Kim Tiên kia cũng chưa kịp phản ứng lại, hắn đã trực tiếp bay ra bên ngoài mười nghìn dặm!
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp bay ra khỏi phạm vi hải vực của đảo Kim Ngao, từ trên bầu trời đảo Kim Ngao đó đột nhiên bộc phát ra một luồng hào quang ngút trời.
Sau khi luồng hào quang này bắn vào chân trời, lại nhanh chóng khuếch tán, hóa thành một màn chắn bao trùm lấy toàn bộ đảo Kim Ngao ở bên trong.
Lục Tiêu Nhiên cũng không ngoại lệ!
Hắn vẫn chưa trốn ra được hải vực của đảo Kim Ngao thì đầu đã đụng vào trên màn chắn mà kim quang hoá thành.
Đoàng ~!
Cùng với đầu óc choáng váng một trận, Lục Tiêu Nhiên trực tiếp bị bắn ngược trở lại.
“Cứng quá!”
Một cú va chạm này lại khiến Lục Tiêu Nhiên chịu đau đớn vô cùng.
Hơn nữa một lúc sau, trên toàn bộ đảo Kim Ngao cũng đã xảy ra biến hoá long trời lở đất!
Một luồng linh khí mênh mông nhanh chóng tràn ngập tiến vào trong thân thể của mỗi một đệ tử Tiệt giáo, khiến tu vi của tất cả đệ tử Tiệt giáo đều bắt đầu tăng vọt.
Thậm chí, những thi thể đệ tử Tiệt giáo bị Kim Vân Môn giết chết vậy mà cũng khôi phục như lúc ban đầu, dần dần lành lặn vết thương và cuối cùng khôi phục.