Công hay tội kiếp trước của bọn họ đều đã được phán xét xong ở chỗ Thập Điện Diêm Vương. Kiếp trước tích góp thiện quả, đời sau có thể đầu thai tốt. Kiếp trước nếu phạm phải đủ loại tội ác, đời sau xem như không xác định rồi.
Hoặc làm súc sinh, hoặc làm một người nghèo khổ.
Khi Lục Tiêu Nhiên chắp hai tay sau lưng, bước tới, nhìn xuống chúng sinh, không khỏi cảm thán trong lòng.
Trước kia, hắn cũng đã từng là một vị bên trong hàng trăm tỉ con sâu con kiến kia, mà bây giờ, hắn đã siêu thoát Lục Đạo Luân Hồi, trở thành tồn tại có thể quan sát bọn họ.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt của hắn dừng lại một lát trên một hình bóng xinh đẹp đã từng quen thuộc trên cầu Nại Hà.
Giờ khắc này, ánh mắt Lục Tiêu Nhiên xuất hiện chút kinh ngạc.
“Là nàng sao? Không ngờ nàng lại tới cầu Nại Hà này.
Mặc dù ta xuyên qua mấy chục năm, nhưng, ở Trái Đất, nhiều nhất nàng cũng chỉ có bốn mươi, năm mươi tuổi thôi, tại sao lại chết nhanh như vậy?”
Vừa dứt lời, thân thể Lục Tiêu Nhiên đã đáp xuống trên cầu Nại Hà.
“Dương Tử Mạch, đã lâu không gặp.”
Hình bóng xinh đẹp đeo còng tay bị quỷ sai giam giữ, nghe thấy âm thanh này, thân thể nàng lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Tiêu Nhiên, không nén nổi kinh ngạc mà thốt lên:
“Ngươi là... bạn học Tiêu Nhiên?”
Lục Tiêu Nhiên cười nhạt gật đầu. Hai người là bạn học cùng trường cấp ba. Bởi vì tu hành, cho nên hiện tại dung mạo của Lục Tiêu Nhiên vẫn như trước. Chính vì vậy, cho dù đã cách mấy chục năm, đối phương vẫn có thể dễ dàng nhận ra hắn.
Năm đó, Lục Tiêu Nhiên cũng xem như một nhân vật phong vân trong trường học, thành tích không ra sao cả, nhưng giá trị nhan sắc đủ để tiêu diệt hết thảy.
Đáng tiếc thời đại năm đó, internet còn chưa phát triển. Nếu không biết đâu hắn có thể trở thành một hotboy trên mạng, không đến mức sau khi thi rớt đại học đã đi đến vùng duyên hải làm việc.
“Không ngờ ngươi cũng đến cầu Nại Hà. Ngươi chết thế nào?”
“Ừm... Ta còn chưa chết?”
Quỷ sai bên cạnh lập tức nhíu mày, quật một roi lên vai Dương Tử Mạch.
“Nơi đây chính là cầu Nại Hà, không được ồn ào.”
Tu vi cảnh giới của bọn họ quá thấp, nên không thể nhìn thấy bóng người Lục Tiêu Nhiên, còn tưởng rằng Dương Tử Mạch đang lầm bầm lầu bầu gì đó.
Dương Tử Mạch giật mình kêu lên, co đầu lại, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, rõ ràng đã bị đánh không ít.
Nhưng qua một lúc lâu, đau đớn trong tưởng tượng của nàng không xuất hiện.
Khẽ nâng đầu lên, ngay sau đó toàn bộ hồn thể của nàng sững sờ tại chỗ, đôi mắt mở thật lớn.
Bởi vì giờ khắc này, tất cả linh hồn và quỷ sai trên toàn bộ cầu Nại Hà, Lục Đạo Luân Hồi đều rơi vào trạng thái đứng im.
“Bạn học Tiêu Nhiên, chuyện này... đây là...?”
Lục Tiêu Nhiên cười nhạt một tiếng.
“Không có gì, chút thủ đoạn nhỏ mà thôi. Lại nối, sao ngươi lại chết sớm như vậy? Nếu ta nhớ không lầm, bây giờ nhiều nhất ngươi cũng chỉ bốn mươi, năm mươi tuổi mà?”
Tuy Lục Tiêu Nhiên nói chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ, nhưng Dương Tử Mạch sẽ không cho là như vậy.
Nàng đã chịu hình phạt ở Địa Phủ mấy năm, nếu nói khi còn sống nàng không biết sức mạnh của Địa Phủ thì còn có thể thông cảm được.
Nhưng hiện tại, nàng hoàn toàn không ngây thơ như vậy.
Sức mạnh của Địa Phủ, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Đối với người phàm, mấy thủ đoạn của quỷ sai đã đủ sánh với thần tiên.
Mà Lục Tiêu Nhiên tùy tiện dùng một ý niệm trong đầu, đã đủ sức vây khốn những quỷ sai kia, có thể nghĩ hắn lợi hại đến mức nào.
"Ta giết chồng của ta, chịu hình phạt ba mươi năm dưới Địa Phủ, hiện tại phải đầu thai thành gà mái, chịu đựng nỗi khổ súc sinh."
Lục Tiêu Nhiên: "..."
Không thể ngờ được hai người họ không gặp vài chục năm, vừa thấy mặt lại là trường hợp xấu hổ như vậy.
Nhưng hắn âm thầm tính toán, tính ra, bởi vì chồng của Dương Tử Mạch ngoại tình và bạo hành nàng nhiều lần. Trong một lần hai người tranh chấp, Dương Tử Mạch đẩy ngã chồng, đến mức tên kia ngã đập phần gáy xuống đất mà tử vong.
Cho nên nói một cách nghiêm túc, chuyện này cũng không thể trách Dương Tử Mạch.
Thứ nhất, bản tính của nàng không xấu, không phải cố ý giết người, mà là lỡ tay ngộ sát.
Thứ hai, nàng cũng là người bị hại, chỉ gả cho nhầm người thôi.
Địa Phủ đã hạ xuống mười tám tầng địa ngục, trừng phạt nàng đủ ba mươi năm, khiến nàng chịu đựng các loại hình phạt, bây giờ còn muốn làm cho nàng chịu đựng nỗi khổ của lục súc (heo, bò, dê, ngựa, gà, chó), không khỏi hơi quá đáng.
Hắn nhìn lướt qua cánh cổng Lục Đạo Luân Hồi, trong nháy mắt bắn ra một vệt kim quang, bao lấy người Dương Tử Mạch.
Ánh mắt Dương Tử Mạch không khỏi hơi mê man. Lục Tiêu Nhiên cười nhạt một tiếng:
"Đi thôi, làm người cho tốt, đời tiếp theo ngươi sẽ sống vinh hoa phú quý, con đàn cháu đống."
Thân thể mềm mại của Dương Tử Mạch run lên, lập tức quỳ lạy Lục Tiêu Nhiên.
"Bạn Lục, cảm ơn."
Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, đã không thấy Lục Tiêu Nhiên đâu, xung quanh đã khôi phục bình thường, trên cầu Nại Hà bắt đầu lưu động một lần nữa.
"Dương Tử Mạch, đến lượt ngươi, mau mau uống xong canh Mạnh bà, kiếp sau ngươi sẽ phát đạt."
Dương Tử Mạch nhìn bốn phía một lượt, không tìm được bóng dáng Lục Tiêu Nhiên, chỉ đành khẽ thở dài một tiếng, uống hết canh Mạnh bà.
Tuy nàng không biết rốt cuộc vì sao Lục Tiêu Nhiên có thể làm được chuyện này, nhưng nàng biết, chỉ e vị bạn học này của nàng đã trở thành một tồn tại cực kỳ lợi hại.Lục Tiêu Nhiên kỳ thực vẫn chưa biến mất, hắn chỉ che giấu bản thân, khiến cho Dương Tử Mạch không nhìn thấy hắn mà thôi.
Thân thể người phàm đã định trước nhiều giày vò gian nan, hết thảy chỉ vì bọn họ không thể nắm giữ sinh mệnh của bản thân.