Một bên khác, lối vào Hồng Hoang, cánh cửa hư không bị mở ra lần nữa.
Một đám mây đen sát khí đằng đằng, tỏa ra từ bên trong.
Ầm đùng đùng...
Mây đen vừa xuất hiện, sấm sét vang lên, sinh linh trong Hồng Hoang nghe thấy âm thanh này, tất cả đều không kìm được mà run rẩy.
Một nỗi sợ hãi xuất phát từ linh hồn đang nói với bọn họ, sinh linh trong mây đen này, bọn họ không trêu chọc nổi!
Mà đám mây đen này, cũng không nhằm vào bọn họ, mà lao về một hướng trong đó.
Các sinh linh bỏ chạy tán loạn, gửi tín hiệu cho nhau.
Một số tu sĩ Đại La sống ở Hồng Hoang, mặt mày cũng trở nên ngưng trọng.
“Thiên binh Thiên tướng đến rồi! Nhìn đội hình này, sợ rằng không dưới một trăm nghìn Thiên binh Thiên tướng!”
“Thiên Đình đã mấy chục nghìn năm không có tới Hồng Hoang rồi, hiện nay sao đột nhiên lại tới Hồng Hoang? Chẳng lẽ có liên quan tới vị Thánh Nhân của đảo Kim Ngao đó sao?”
...
Một trăm nghìn Thiên binh Thiên tướng, sau khi bước vào Hồng Hoang, Na Tra và Lý Tĩnh lợi dụng thân ngoại hóa thân, chỉ huy đại quân, hai phụ tử tiến thẳng đảo Kim Ngao.
Dưới sự gia trì của tu vi Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên của Na Tra, hai phụ tử gần như trong nháy mắt đã đến đảo Kim Ngao.
Phương Thiên Nguyên đang bế quan, cảm nhận được Na Tra tới, lập tức tỉnh lại từ trong bế quan, bay lên trên không của đảo Kim Ngao.
“Na Tra, ngươi mới vừa trở về, sao trong nháy mắt lại quay lại rồi?”
Có điều, khi hắn nhìn thấy Thác Tháp Lý Thiên Vương thì không khỏi có hơi ngạc nhiên.
“Lý Thiên Vương cũng tới sao?”
Lý Tĩnh gật đầu, chắp tay nói:
“Không ngờ, mấy chục nghìn năm sau, vậy mà còn có cơ hội gặp lại đại Thánh.”
Phương Thiên Nguyên mỉm cười điềm nhiên.
“Đều là cách gọi trong quá khứ, bây giờ ta tên Phương Thiên Nguyên.”
Lý Tĩnh gật đầu lần nữa, gọi một tiếng Phương đạo hữu.
Na Tra lập tức mở miệng:
“Hầu Tử, ta vừa quay về, Hạo Thiên lão nhi bảo ta dẫn binh đến đánh đảo Kim Ngao, ta và cha ta thương lượng, dứt khoát mang đến một số trọng thần của Thiên Đình tặng cho đảo Kim Ngao, để thái sư tôn tiêu diệt bọn họ. Thuận tiện để cha ta bái nhập môn hạ của thái sư tôn.”
Phương Thiên Nguyên có chút dở khóc dở cười.
“Hai phụ tử các ngươi từ khi nào học được các bán đồng đội rồi?”
Lý Tĩnh lạnh giọng nói:
“Chuyện này không trách được hai phụ tử ta, là Thiên Đình hiếp người quá đáng! Tộc Lý Thị ta vì Thiên Đình của hắn mà dốc lòng dốc sức, không biết đã bỏ ra bao nhiêu. Nhưng Ngọc Đế lão nhi hắn đã đối xử với hai phụ tử chúng ta như nào?
Phong ấn ma thân của con trai ta, khiến con trai ta chỉ còn trung tín lễ nghĩa, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ của chính mình, trở thành tay sai của Hạo Thiên hắn.
Là Thiên Đình của hắn không xem hai phụ tử bọn ta là con người, vậy thì làm sao có thể trách hai phụ tử ta phản bội Thiên Đình chứ?”
Na Tra cũng gật đầu nói phụ họa:
“Hai phụ tử ta đều là nhục thân thành Thánh, bản thân không chịu sự trói buộc của Thiên Đình hắn. Căn bản không nợ Hạo Thiên cái gì. Hạo Thiên vô tình vô nghĩa, hai người bọn ta vừa lúc giết hắn!
Hầu Tử, ngươi xem chúng ta bán một trăm nghìn Thiên binh Thiên tướng, ngươi có thể cầu xin thái sư tôn cho phụ thân của ta một vị trí của đệ tử ký danh không? Đương nhiên, nếu như có thể là đệ tử chân truyền, vậy thì càng tốt.”
“Chuyện này... tình hình cụ thể, ta cũng không dám bảo đảm nhiều với hai ngươi, Vô Danh Tông chúng ta, tất cả đều nghe theo sư tôn. Sư tôn nói cái thì thì là cái đó.”
Na Tra mỉm cười xấu xa.
“Điều này hai phụ tử chúng ta tự nhiên là biết, nhưng ngươi chính là đệ tử chân truyền của thái sư tôn, ngươi cầu xin giúp chúng ta, chắc chắn có hiệu quả không tồi.”
Lúc nói chuyện, hắn lén nhét một món quà cho Phương Thiên Nguyên.
“Hầu Tử, đây là một chút tâm ý, ngươi cứ giúp đi mà.”
Phương Thiên Nguyên sững người, nhìn trong tay, nghiễm nhiên là một kiện Tiên Thiên Chí Bảo. Điều này khiến hắn có hơi dở khóc dở cười.
“Na Tra, ngươi cảm thấy Vô Danh Tông chúng ta thiếu thứ này sao? Ba nghìn đệ tử của Vô Danh Tông ta, trong tay ai cũng có một kiện Tiên Thiên Chí Bảo.”
Lý Tĩnh nghe thấy lời này thì kinh hãi một trận, đảo Kim Ngao vậy mà lợi hại như vậy sao?
Trong tay ai cũng có một kiện Tiên Thiên Chí Bảo, vậy há không phải tức là nơi này có hơn ba nghìn Tiên Thiên Chí Bảo sao?
Ôi trời ạ, điều này thật quá điên cuồng rồi.
Cả Thiên Đình Linh Sơn cộng lại, cũng không bằng một nửa của người ta!
Có điều, hắn vừa nghĩ tới thân phận của Lục Tiêu Nhiên, lập tức lại cảm thấy điều này rất bình thường.
Bàn Cổ chuyển thế, có chút đồ như vậy, có gì đáng phải nghi ngờ chứ?
Na Tra nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Phương Thiên Nguyên:
“Ngươi nếu như đồng ý, đợi đánh xong trận, ta đóng gói thất tiên nữ và Hằng Nga tặng cho ngươi, còn cả Tây Vương Mẫu, tất cả đều tặng cho ngươi làm nha đầu làm ấm giường.”
Phương Thiên Nguyên càng cạn lời.
“Ta đối với nữ sắc, không có hứng thú.”
Na Tra trầm mặc một lát.
“Vậy... ta còn có hai ca ca, trông cũng rất không tồi, tướng mạo anh tuấn, làn da trắng nõn, bảo đảm hàng hiếm trong chục nghìn người.”
“Dừng lại!”
Phương Thiên Nguyên vội cắt ngang lời của hắn.
Na Tra này, càng nói càng không đúng điệu.