Lúc này, một luồng triệu hoán Phật Quang kia vừa hay lọt vào bên trong mười tám tầng Địa Ngục, Địa Tạng Vương đang yên lặng niệm kinh, bỗng mở mắt ra.
“Triệu hoán Phật Quang? Đây là triệu hoán Phật Quang của Phật Tổ! Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bọn họ không thể đánh bại Lục Tiêu Nhiên sao?”
Nhìn ti tỉ vong hồn không đếm hết trong Địa Ngục, Bồ Tát Địa Tạng Vương hơi do dự.
Nếu hắn rời đi vào thời điểm này, dĩ nhiên có thể giúp một phần sức lực vì Linh Sơn.
Thế nhưng hết thảy vong linh nơi này chắc chắn sẽ không tiếp tục tin tưởng hắn nữa, hắn cũng không có cách nào để tiếp tục độ những vong linh này!
Chuyện này sẽ phá vỡ ước nguyện vĩ đại nhất trong cuộc đời hắn!
Nhưng nếu Linh Sơn không còn, những tín đồ kia của hắn phải làm sao bây giờ? Đạo thống của Phật giáo phải làm sao bây giờ?
Khe khẽ thở dài, hắn đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới đứng dậy, một luồng sáng kim sắc còn mạnh hơn hắn gấp mấy lần chậm rãi xuất hiện bên cạnh hắn.
Chuyện này khiến đồng tử Địa Tạng Vương không nhịn được mà co rụt lại.
Hắn còn có thể rõ ràng cảm nhận được, lực lượng của đối phương mạnh hắn hơn rất nhiều!
Trên thực tế, cho dù hắn không cần cảm giác, cũng có thể biết lực lượng của đối phương mạnh hơn hắn.
Bởi vì nơi này là Vô Gian Địa Ngục, vào thì dễ mà ra ngoài thì khó.
Đối phương cũng dám tiến vào, thì chắc chắn có đủ tự tin.
Mà cái thứ gọi là tự tin này chính là thực lực.
“Lão bằng hữu của ta, biệt lai vô dạng!”
“Ngươi là?”
Địa Tạng Vương không nhịn được mà nhíu mày, Khương Thái Huyền đi ra tứ trong vầng sáng kim sắc.
Sau khi thấy bóng người Khương Thái Huyền và mười hai đóa Nghiệp Hoả Hồng Liên phía sau lưng hắn, lông tơ toàn thân Địa Tạng Vương đều dựng đứng lên.
“Ngươi... thế mà là ngươi! Việc này sao có thể xảy ra? Sao ngươi có thể còn sống đến bây giờ?”
Khương Thái Huyền mỉm cười.
“Vì sao ta lại không thể sống rồi?”
Địa Tạng trải qua khiếp sợ ban đầu, rồi chậm rãi khôi phục như thường.
Hắn hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi:
“Là nhờ Lục Tiêu Nhiên sao? Toàn bộ Tam giới này, chỉ e chỉ có hắn mới có bản lĩnh đó. Năm đó, việc liên hợp đánh chết ngươi cũng có một phần của bần tăng. Bây giờ ngươi đã trở về, muốn tìm bần tăng tính sổ sao?”
Khương Thái Huyền lắc đầu.
“Đều là việc của mấy vạn năm trước, bản tổ không muốn nhắc lại. Bây giờ ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi, ngươi có hứng thú gia nhập chúng ta hay không?”
Ánh mắt của Địa Tạng hiện lên vẻ mê mang khó hiểu.
“Bần tăng... không có nghe lầm chứ?”
“Đương nhiên!”
Địa Tạng tu luyện đã nhiều năm như vậy, chỉ có Khương Thái Huyền biết, tuy gọi là Bồ Tát, thật ra tu vi của hắn đã ngầm trở thành người đứng đầu Phật môn. Nếu như ban cho hắn thêm một sợi Hồng Mông Tử Khí, chắc chắn có thể khiến hắn đột phá đến tu vi Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trong nháy mắt. Đây chính là một chiến lực cực kì to lớn!
Hơn nữa, hàng trăm tỉ linh hồn trong tay hắn cũng khăng khăng một mực đối với hắn, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Trước mắt, bên trên Thiên Đình, sư tôn cùng Hồng Quân lão tổ đang chiến đấu hừng hực.
Nếu có thể kéo thêm một phần lực lượng, thì chính là sự trợ giúp cực lớn đối với sư tôn!
Địa Tạng lắc đầu.
“Mặc dù hiện tại bần tăng không phải là đối thủ của lão tổ, nhưng cũng không đến mức sẽ đi phản bội Phật môn, phản bội tín ngưỡng của bần tăng!”
“Tín ngưỡng?”
Khương Thái Huyền không nhịn được mà chế giễu một tiếng.
Tiếng cười đó khiến cho lông mày của Địa Tạng Vương hơi nhíu lại.
“Lão tổ, tuy rằng tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng ta cũng là người có nhân cách, có tôn nghiêm. Ta không cho rằng giữ vững tín ngưỡng của mình là một chuyện ngu xuẩn. Thời khắc này lão tổ trào phúng, ta có thể hiểu thành là ngươi đang nhục nhã ta sao?”
Khương Thái Huyền gật đầu.
“Ngươi nói không sai, ta đang nhục nhã ngươi đó. Ta không chỉ muốn nhục nhã ngươi, ta còn muốn chê cười ngươi. Chê cười sự ngu xuẩn, sự ngu trung của ngươi! Ngươi tự cho rằng mình xả thân xuống Địa Ngục, độ kiếp cho hàng trăm tỉ quỷ hồn là vì Phật môn.
Thế nhưng trên thực tế, ngươi chẳng qua chỉ đang lãng phí sinh mệnh của bản thân, làm việc vì người khác mà thôi. Dựa vào ngươi, Linh Sơn có được lượng lớn khí vận, nhưng trong số bọn họ, có người nào từng đến thay thế công việc của ngươi chăng?”
Địa Tạng Vương dựng thẳng tay thi lễ.
“Bần tăng tự nguyện tới đây, sao có thể để cho người khác tới thay thế bần tăng làm việc được?
Hơn nữa, bần tăng xả bản thân xuống Địa Ngục, không thẹn với bất cứ người nào! Đó là chí cao chí thiện!
Đó chính là một pháp môn tu luyện chí cao vô thượng nhất trong Phật môn chúng ta, bần tăng không cần phàn nàn.”
“Ngươi nói cũng thật dễ nghe. Ngươi nói ngươi không thẹn với bất cứ người nào, song trên thực tế, ngươi chỉ đang thỏa mãn tư lợi của bản thân ngươi mà thôi. Vì theo đuổi tu luyện của bản thân, vì theo đuổi lý tưởng với Phật Đạo, ngươi đã vứt bỏ tất cả. Đám tín đồ của ngươi giờ đang ở đâu?”
Ánh mắt Địa Tạng Vương vẫn như cũ trong veo, nói:
“Chư Phật ở Linh Sơn Tây Thiên đã đồng ý với bần tăng, sẽ chăm sóc thoả đáng cho tín đồ của bần tăng! Bần tăng cũng không thẹn với bọn họ.”
“Ngươi cảm thấy, không có Bồ Tát Địa Tạng Vương là ngươi trấn giữ ở đó, Phật môn đẳng cấp sâm nghiêm, lục đục với nhau sẽ thật sự sẽ chăm sóc thoả đáng cho tín đồ của ngươi sao?”