Nếu như bọn Ly Ca bị áp chế, không có cách nào bắt được Thái Thượng Lão Quân thì trận chiến này sẽ có khả năng sẽ thua!
Lúc này, nhìn thấy chư Phật của Linh Sơn Tây Thiên đi tới, Tiếp Dẫn lập tức la lớn:
“Chư Phật Tây Thiên, nghe ta truyền lệnh, bố trí Đại Trận Vạn Phật!”
Sau một tiếng ra lệnh, tất cả Phật, Bồ Tát, La Hán, Tôn Giả... đều tập kết cùng một chỗ, trấn giữ dựa theo phương vị nhất định, hình thành một toòa Kim Phật to lớn!
Sau khi tòa Kim Phật to lớn này được hình thành, thực lực ba người của Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Đa Bảo Như Lai đột nhiên dâng lên thần tốc.
Trong nháy mắt, tu vi của bọn họ tăng lên không chỉ gấp đôi!
Bởi vì nguyên nhân này, áp lực của đám người Phương Thiên Nguyên đột nhiên tăng mạnh!
Trong tích tắc, vài người đã bị đánh đến liên tục rút lui, trên cơ thể có nhiều máu tươi màu vàng kim bắn ra.
...
Cùng lúc đó, phía trên Linh Sơn Tây Thiên, bóng dáng một người mặc áo cà sa cũ nát cũng xuất hiện ở dưới chân Linh Sơn.
Hắn ngắm nhìn Linh Sơn trước mắt, trong ánh mắt có rất nhiều cảm thán và hồi tưởng.
Không lâu trước đây, hắn từng ở nơi này thề một nguyện vọng lớn, muốn đi Địa Phủ, tranh thủ một phần khí vận, một phần cơ duyên vì Phật Môn!
Vì nguyện vọng lớn này, hắn cam tâm tình nguyện kính dâng tự do của mình, tự giam mình trong mười tám tầng Địa Ngục trọn vẹn vài vạn năm.
“A Di Đà Phật!”
Sau khi hắn niệm một tiếng phật hiệu, rồi dậm chân bắt đầu đi về phía trên Linh Sơn.
Ở trên Linh Sơn này, có một mảnh đất phong chỉ thuộc về hắn.
Ở nơi đó, tất cả những tín đồ thuộc về Địa Tạng Vương đều có thể đạt được cực lạc!
Thế nhưng hắn đi rất xa rồi mà vẫn không tìm được chỗ đó.
Hắn nghĩ rằng mình đi nhầm, vì đã rất lâu hắn chưa trở lại Linh Sơn, ký ức với nơi này không quen thuộc như trước.
Hay là, đám người Phật Tổ đã quy hoạch lại Linh Sơn.
Tuy nhiên, nguyện vọng muốn tự an ủi mình của hắn…
Cuối cùng vẫn thất bại.
Hắn tìm thấy một đám tín đồ quần áo tả tơi giống hệt mình trong nơi hẻo lánh nhất của đất phong.
Bọn họ không chỉ quần áo tả tơi, mà còn gầy yếu chỉ còn da bọc xương.
Ánh mắt mỗi người đều u ám không ánh sáng, mặt ủ mày chau.
Mỗi người đều giống như có thể sẽ chết mất bất cứ lúc nào.
Đây nào phải thế giới Tây Phương Cực Lạc?
Nơi này thì khác gì tầng Địa Ngục thứ mười tám của hắn?
“Phụt ——! Tiếp Dẫn! Chuẩn Đề! Như Lai! Nhiên Đăng! Quan m! Các ngươi đối xử với ta như vậy sao? Đối xử với tín đồ của ta như vậy sao?”
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ áo cà sa rách rưới của mình.
Trong nháy mắt, động tĩnh này khiến cho những tín đồ kia chấn động, ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc bọn họ thấy rõ Địa Tạng Vương, đôi mắt đã sớm khô cạn, không cách nào chảy ra một giọt nước mắt nữa lại xuất hiện nước mắt lần nữa giống như kỳ tích.
Có lẽ là cảm động!
Có lẽ là hi vọng sau tuyệt vọng!
Hoặc có thể là uất ức của mấy vạn năm qua!
Vào thời khắc này, không ai có thể nhịn được.
“Địa Tạng Vương! Thật sự là ngươi sao?”
“Địa Tạng Vương! Ngươi thật sự trở về rồi.”
Địa Tạng Vương lau đi máu tươi ở khóe miệng, nghẹn ngào nhìn tín đồ của mình.
“Ta có lỗi với các ngươi. Đều do ta hại các ngươi. Nếu không phải bởi ta, các ngươi sẽ không suy bại tới tình trạng này.”
“Địa Tạng Vương! Hu hu hu... cuối cùng chúng ta cũng đợi được ngươi rồi!”
“Vì sao các ngươi không rời đi? Vì sao phải luôn canh giữ ở đây?”
“Mấy vạn năm qua, đã bao nhiêu lần chúng ta nghĩ đến việc rời đi. Nhưng chúng ta biết, nếu chúng ta ở nơi này, ngươi sẽ luôn luôn có một chỗ cắm dù trên Linh Sơn, nếu như chúng ta đi rồi, ngươi thật sự không còn chút gốc rễ nào ở đây nữa.”
Lời nói, tiếng khóc của các tín đồ giống như từng thanh kiếm sắc bén, đâm mạnh vào ngực Địa Tạng Vương, khiến cho hắn đau đến tan nát cõi lòng.
Nhưng vào lúc này, mấy Phật Đà của phe phái khác khoác áo cà sa chỉ vàng, cưỡi tường vân, vẻ mặt ngạo nghễ bay tới.
“Đám dân đen các ngươi! Sao vẫn còn đợi trên Linh Sơn?”
Mấy bóng người bất thình lình xuất hiện khiến thân thể Địa Tạng Vương rung lên.
Hắn nhận ra quần áo trên người đối phương, đó là tín đồ thuộc về nhất mạch Phật Di Lặc.
“Tín đồ của Phật Di Lặc?”
PNhớ năm đó hắn và Phật Di Lặc có quan hệ không tệ, có thể coi như hai người bằng hữu tốt.
Nhưng đến hôm nay, giờ khắc này, hắn trở về Linh Sơn lần nữa lại thấy được tín đồ của Phật Di Lặc mắng tín đồ của mình là dân đen!
Chuyện này quả thực khiến cho hắn không thể tin được.
Hắn lạnh lẽo nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Nơi này là lãnh địa của Địa Tạng Vương, bọn họ là tín đồ của Địa Tạng Vương! Kẻ nào cho các ngươi tư cách nhục mạ bọn họ, còn đuổi bọn họ rời khỏi nơi này?”
Thế mà mấy người đối phương lại không nhận ra thân phận của Địa Tạng Vương.
Không nói tới Địa Tạng Vương đã vài vạn năm chưa từng xuất hiện ở Linh Sơn, chỉ nói vào giờ khắc này, quần áo trên người hắn lam lũ, ai nhìn cũng không thể coi hắn là Địa Tạng Vương được.
Cho nên đám người hoàn toàn không để hắn vào mắt, chỉ liếc nhìn hắn, sau đó lạnh giọng nói:
“Ngươi là cái thá gì? Cũng dám nói với chúng ta như vậy?”