Thế nhưng vấn đề là Lục Tiêu Nhiên không muốn những người này chết!
Hắn không quan tâm tới chính nghĩa hay không chính nghĩa, quy tắc hay không quy tắc!
Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến đồ đệ của hắn.
Nếu để Bàn Cổ chiếm được quyền làm chủ thân thể này, hắn nhất định sẽ đại khai sát giới!
Không nói những người khác, lão nhị Cơ Vô Hà chắc chắn không chạy thoát được, còn có lão thất Quân Bất Kiến.
Hai người bọn họ, một người là Nguyên Phượng, một người là Tổ Long, cả hai đều được diễn hóa từ thân thể của Bàn Cổ. Hơn nữa, thực lực của hai người bọn họ đều rất mạnh. Nếu Bàn Cổ không nuốt bọn họ, Lục Tiêu Nhiên ta sẽ đọc ngược tên của mình!
Lão ngũ Gia Cát Tử Quỳnh cũng thế, nàng là Cửu Thiên Huyền Nữ, đoán chừng cũng không chạy được.
Để Bàn Cổ kiểm soát cơ thể này rồi gây tai họa cho đám đồ tử, đồ tôn mà ta khổ cực dạy dỗ?
Đừng nói đùa.
Lục Tiêu Nhiên ta thà rằng tự bạo cũng không để Bàn Cổ được như ý muốn.
Bàn Cổ khẽ lắc đầu.
“Xem ra ta không thể nói đạo lý với ngươi được. Nhưng cũng không sao, tầm nhìn của ngươi có giới hạn nhất định, ta có nói nhiều hơn nữa ngươi cũng không thể hiểu được.
Nếu ngươi đã không muốn đầu hàng thì không thể trách ta.”
Khi đang nói chuyện thì có ba luồng ánh sáng xuất hiện trong tinh thần thức hải của họ.
Đó là Bàn Cổ Khai Thiên Phủ, Thái Hư Thần Giáp và bản thể của Vượng Tài, một khối Tạo Hoá Ngọc Điệp.
Khi Hồng Quân Lão Tổ dùng Thái Hư Thần Giáp để vây đám người Lục Tiêu Nhiên, hắn đã bỏ chạy nên Thái Hư Thần Giáp không có người điều khiển, bị Lục Tiêu Nhiên bỏ vào túi.
Nhưng theo lý thuyết, ba bảo vật này đều thuộc về Bàn Cổ nên chúng nó chỉ nghe theo lời của hắn.
Đây là vì sao?
Bàn Cổ muốn triệu tập bọn chúng tới.
Cứ như vậy, Lục Tiêu Nhiên không có cái gì, muốn đối kháng với hắn, phần thắng gần như cực kỳ nhỏ bé.
“Trước khi chết, ngươi có lời gì muốn nói không?”
Lục Tiêu Nhiên hừ nhẹ một tiếng.
“Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu, lời này đừng nói quá sớm như vậy.”
Bàn Cổ lắc đầu.
“Xem ra ngươi chưa từ bỏ ý định. Thôi, đã như vậy, ta đây sẽ tiễn ngươi lên đường, sau đó hấp thu lực lượng tinh thần của ngươi.”
Dứt lời, hắn trực tiếp dùng tinh thần lực của mình để đều khiển Bàn Cổ Phủ, Thái Hư Thần Giáp và Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Nhưng ngay lúc này hắn đột nhiên phát hiện tinh thần lực của mình lại không điều khiển được Hỗn Độn Chí Bảo của mình!
Đùa cái gì vậy?
Những Hỗn Độn Chí Bảo này đều là bảo vật của hắn mà!
Tại sao lại không nghe tinh thần lực của hắn kêu gọi?
Lúc này, Vượng Tài hóa thành hình người, mỉm cười.
“Ngại quá, là ta ra tay.
Bàn Cổ Khai Thiên Phủ này không phải là Bàn Cổ Khai Thiên Phủ của chính ngươi, mà là đồ do ta tạo ra nên nó chỉ nghe mệnh lệnh của ta.
Còn Thái Hư Thần Giáp, bây giờ nó đã nhận Lục Tiêu Nhiên làm chủ, cũng sẽ không nghe theo lệnh của ngươi.
Phần lớn Tạo Hoá Ngọc Điệp đang ở trong tay Hồng Quân hoặc phân tán ở nơi hẻo lánh không biết tên nào trong Tam giới.
Cho nên, bây giờ ngươi đang tay không tấc sắt.”
Bàn Cổ hơi nhíu mày nhưng lại chợt cười khẽ một tiếng.
“Phản bội ta? Thú vị đấy.
Nhưng trái lại, cũng không sao, ta chỉ cần giết Lục Tiêu Nhiên, hấp thu tất cả ý thức của hắn, các ngươi cũng sẽ trở thành pháp bảo của ta lần nữa!”
Bàn Cổ có đủ tự tin, dù hắn không có bất cứ pháp bảo nào trên tay, hắn vẫn là người mạnh nhất trong thiên địa này như cũ.
Hắn hoàn toàn không sợ Lục Tiêu Nhiên chút nào!
Trên thực tế, hắn thật sự đủ mạnh để tự tin như vậy.
Là một nam nhân đã từng khai thiên lập địa, cũng là người mạnh nhất giữa thiên địa, hắn quá rõ ràng lực lượng của mình.
Lực lượng đó quá đáng sợ, có đôi khi chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi với nó.
Đó là lực lượng mà người bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Đó là một loại lực lượng mà đến cả Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc có tư cách có thể tranh giành được.
Ở trước mặt hắn, Lục Tiêu Nhiên giống như con sâu, con kiến nhỏ bé mà thôi, cuối cùng cũng chỉ có chết.
Ngay sau đó, hắn phóng ra khí tức mạnh mẽ của mình.
Luồng sức mạnh này vừa xuất hiện, tinh thần thức hải của Lục Tiêu Nhiên bắt đầu quay cuồng dữ dội.
Toàn bộ tinh thần thức hải dường như có sóng dữ gầm thét, hoàn toàn không yên bình, tràn ngập cảm giác của ngày tận thế.
Khi nguyên thần của Bàn Cổ hoá thành Tam Thanh cũng không bày ra sức mạnh lớn như vậy, thậm chí có thể nói là kém rất xa so với hiện tại.
Thế nhưng, khi hắn dung hợp tất cả lực lượng nguyên thần của hắn, tu vi tăng vọt trong nháy mắt thì không hề đơn giản như một cộng một bằng hai nữa.
Lực lượng của hắn không ngừng tăng lên giống như không có giới hạn.
Nguyên thần của hắn biến ảo càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng mạnh! Mạnh đến mức để hắn có thể chống đỡ khoảng cách một thiên địa!
“Nhìn thấy chưa? Lục Tiêu Nhiên! Đây... chính là chân thân pháp tướng của ta, đồng thời nó cũng cho thấy sức mạnh của ta.
Ở trước mặt ta, ngươi chỉ hèn mọn như một hạt bụi mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Ngươi hèn mọn như thế mà còn dám đánh một trận với ta sao?”
Lục Tiêu Nhiên chắp hai tay sau lưng, ngước mắt nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt lại không có chút sợ hãi nào.