“Bàn Cổ, ngươi nhìn xung quanh cho kỹ đi, để xem ai mới là bụi đất hèn mọn?”
Bàn Cổ hơi nhíu mày.
“Đến bây giờ ngươi vẫn cố lộng huyền hư với ta sao? Không có bất cứ ý nghĩa gì đâu, dù thế nào hôm nay ngươi cũng phải chết!”
Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời thì bỗng nhiên bờ vai của hắn bị một người nào đó vỗ một cái thật mạnh.
Hắn quay đầu nhìn lướt qua, đồng tử lập tức co lại.
“Cái gì?”
Thế mà sau lưng hắn xuất hiện thêm một Lục Tiêu Nhiên!
Chuyện này sao có thể xảy ra?
Hắn sử dụng pháp tướng thiên địa, cơ thể đã đạt đến mức lớn nhất!
Thế nhưng Lục Tiêu Nhiên lại có thể đuổi kịp hắn, không lẽ hắn cũng có thể điều động tinh thần lực giống mình?
Suy nghĩ của hắn còn chưa dứt thì giây tiếp theo bả vai bên kia cũng bị người ta vỗ một cái.
Hắn lập tức nhìn về phía trước, tâm thần lại run lên lần nữa.
Trước mặt hắn lại là một Lục Tiêu Nhiên khác.
Lục Tiêu Nhiên lại có thể thi triển được hai pháp tướng thiên địa?
Hơn nữa, mỗi một pháp tướng thiên địa đều không khác với mình chút nào.
Điều này có nghĩa là lực lượng tinh thần của hắn còn vượt xa mình sao?
Thế nhưng điều rung động vẫn chưa dừng lại ở đó.
Sau đó, Lục Tiêu Nhiên thứ ba, Lục Tiêu Nhiên thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy...
Mãi đến khi toàn bộ tinh thần thức hải đều đứng đầy Lục Tiêu Nhiên.
Nguyên Thần của Bàn Cổ hoàn toàn ngơ ngác.
Đây rốt cuộc là tình huống thế nào?
Mình đã thi triển pháp tướng thiên địa mà!
Đây là thủ đoạn mạnh nhất của mình, vậy mà trong nháy mắt đã bị Lục Tiêu Nhiên đã dễ dàng sao chép được, đây là đang đùa với hắn sao?
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Ai có thể nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào không?”
“Câu trả lời rất đơn giản, ngươi muốn cắn nuốt ta, bố trí mấy nguyên hội. Thế nhưng, ngươi lại không ngờ đến thật ra ngươi cũng chỉ là một công cụ của ta mà thôi.”
Lục Tiêu Nhiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước tới.
Thân thể Bàn Cổ đột nhiên chấn động, dường như hắn đã nghĩ đến điều gì đó.
Nó được chôn sâu trong trí nhớ của hắn, một kí ức đến từ tuyên cổ.
Lúc đó, hắn vẫn còn là một đứa bé trai, sống trong phôi thai ở trong toàn bộ vũ trụ.
Hắn còn chưa phát dục thành hình.
Trong đêm dài đằng đẵng chờ ra đời, khi ở trong hỗn độn hắn đã từng nhìn thấy được phong cảnh hỗn độn bên ngoài.
Đồng thời, hắn còn thấy được một người ở nơi đó.
Đó là chuyện rung động nhất trong cả cuộc đời Bàn Cổ.
Lúc ấy, hắn chỉ là một cái đứa bé mà thôi, hắn hoàn toàn không thể hiểu được tất cả diệu pháp.
Mà người kia đã mạnh đến mức có thể tại ngao du bên ngoài thế giới hỗn độn, hơn nữa còn dừng chân lại liếc nhìn hắn.
Cái nhìn thoáng qua đó, cho hắn biết rằng hiện tại, qua nhiều vạn năm như vậy, hắn cũng không dễ dàng quên được.
Mà giờ khắc này, hình dáng, thần thái của Lục Tiêu Nhiên chẳng phải giống người đó y như đúc sao.
“Là ngươi? Thế mà là ngươi. Là ngươi tính kế ta?”
Vẻ mặt của Lục Tiêu Nhiên rất lạnh nhạt, hắn nói:
“Đừng nói lời khó nghe như vậy, cái gì gọi là ta tính kế ngươi. Không phải ngươi cũng coi ta là cụ để phục sinh của ngươi sao? Hiện tại thân phận của hai người chúng ta đổi chỗ một chút, ngươi đã không chịu nổi rồi sao?
Làm người không nên có tiêu chuẩn kép như vậy đâu.”
“Ngươi ——!”
Bàn Cổ nổi giận.
Lục Tiêu Nhiên quả là giết người tru tâm.
Tuy rằng mình muốn tìm người để phục sinh, nhưng mình cũng đã cố gắng rất nhiều, còn rơi vào trạng thái ngủ say vài vạn năm, chuyên tâm bồi dưỡng một con rối là Lục Tiêu Nhiên.
Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại trở thành một con rối và công cụ của người khác!
Khi Lục Tiêu Nhiên ngao du trong tinh không, nhìn thấy hắn đã trực tiếp thi triển pháp thuật, in dấu toàn bộ ấn ký, trí nhớ của hắn... ở chỗ mình.
Chính vì chờ tới hôm nay, nuốt chửng, tiêu hóa mình, thành công biến hắn thành công cụ phục sinh.
“Ngươi, kẻ đê tiện, vô liêm sỉ, ta giết chết ngươi.”
Bàn Cổ nổi giận gầm lên một tiếng, pháp tướng thiên địa của hắn trực tiếp ra tay, muốn tiêu diệt pháp tướng thiên địa của Lục Tiêu Nhiên tại chỗ.
Thế nhưng thật đáng tiếc, pháp tướng thiên địa của Lục Tiêu Nhiên quá nhiều!
Nói cách khác, tinh thần lực của hắn thật sự là quá mạnh, mạnh đến mức yêu nghiệt, biến thái!
Đến mức cho dù là loại tồn tại như mình cũng không thể chống cự.
Vô số pháp tướng thiên địa của Lục Tiêu Nhiên đồng loạt ra tay, bắt đầu nuốt chửng nguyên thần của hắn.
“Không! Lục Tiêu Nhiên, ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Ngươi sẽ chết không yên lành! Ngươi chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, rơi vào Cửu U!”
Bàn Cổ không ngừng gào thét, hoàn toàn không có dáng vẻ của một anh hùng trước kia đã từng khai thiên lập địa.
Thế nhưng, đổi lại là bất kì ai cũng không thể chấp nhận được tình huống này.
Nhọc nhằn khổ sở tính toán nhiều năm như vậy để chờ đến ngày hôm nay được sống lại, đến cuối cùng kết quả lại là làm áo cưới cho người khác.
Chuyện này giống như ngươi vất vả nhọc nhằn chuẩn bị hết tất cả công việc để kết hôn nhưng cuối cùng, vào lúc động phòng lại không còn bất cứ chuyện gì của ngươi nữa.
Cuối cùng Bàn Cổ hoàn toàn trở thành chất dinh dưỡng của Lục Tiêu Nhiên, giúp cho Lục Tiêu Nhiên tăng lên lần nữa.