Cho nên ta cũng không phải anh hùng cứu ngươi gì, ngươi không cần ôm ảo tưởng gì đối với ta.”
Tần Tử Mặc gật đầu.
“Ta biết.”
“Ngươi đã sớm biết sao?”
Lục Tiêu Nhiên không khỏi kinh ngạc.
Tần Tử Mặc gật đầu.
“Vậy sao lúc ấy ngươi còn…?”
“Thực ra, ngay từ đầu ta quả thật cho rằng ngươi là ân nhân cứu ta.
Nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, nhìn thấy biểu cảm trên mặt ngươi, trong lòng ta đại khái cũng đoán được một ít.
Nhưng, ngươi không giết ta chứng tỏ rằng bản tính của ngươi cũng không xấu.
Cho nên ta mới có thể lựa chọn thành thân cùng ngươi.
Điều càng khiến ta không ngờ là, cuối cùng ngươi lại cự tuyệt.
Nhưng chính bởi vì như thế, ta mới chân chân chính chính thích ngươi.
Bởi vì ta cảm thấy ngươi không phải là một tên sắc lang, không giống nam nhân xấu kia. Đặc biệt là Tiêu Bắc, ánh mắt của hắn nhìn ta gần như là hận không thể ăn ta ngay tại chỗ.”
Lục Tiêu Nhiên: “…”
Thì ra là nàng đã sớm biết rồi.
Đầu óc của nữ nhân này thực sự quá kỳ quái.
Nhưng qua một hồi lâu sau, hắn mở miệng lần thứ hai nói:
“Thật xin lỗi.”
Tần Tử Mặc lắc đầu.
“Ngươi không cần xin lỗi ta, thích ngươi là mong muốn đơn phương của ta. Giống như ngươi không có cách nào ra lệnh cho chính mình thích ta vậy, ta cũng không có cách nào để làm cho bản thân mình không thích ngươi.
Ngươi có quyền không thích ta, ta cũng có quyền yêu mến ngươi.
Ta biết, ta không có khả năng ở bên ngươi. Ngươi là người đứng đầu Tam giới!
Nhưng, cho dù là người đứng đầu Tam giới, trừ phi giết đối phương, nếu không cũng không thể làm thay đổi tâm ý của đối phương được.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, nhưng hiện tại ta cần đồ vật trong tay ngươi.”
Tần Tử Mặc gật đầu.
“Đồ vật này do ta và Cung muội muội cùng nhau tìm được. Ta thì không sao cả, ta có thể tặng cho ngươi vô điều kiện, nhưng còn Cung muội muội, ta không có khả năng quyết định.”
Lời nói vừa thốt xuống, Cung Uyển Nhi cũng mở miệng nói.
“Không sao cả. Ngươi cho hắn đi. Bảo vật này, nếu có thể làm cho hắn coi trọng vậy thì chứng tỏ nó tuyệt đối không phải là vật tầm thường.
Nếu cấp bậc này của hắn có thể có được vật này, cho dù hai người chúng ta có cầm cũng sẽ không có ích lợi gì, chúng ta căn bản không thểsử dụng nó!
Hơn nữa, nếu để nó trong tay của chúng ta, phỏng chừng còn có thể dẫn tới họa sát thân.”
Dừng một chút, Cung Uyển Nhi mở miệng lần thứ hai, nói:
“Nhưng có điều này ta muốn nói rõ ràng, ta và Tần tỷ tỷ không giống nhau. Nàng không muốn cái gì là bởi vì nàng thích ngươi. Nhưng ta thì không có khả năng không cần cái gì.
Đương nhiên, ta biết bây giờ thực lực của ngươi rất mạnh. Nếu ngươi không muốn cho, ta cũng không có cách nào cả. Nếu như ngươi nguyện ý thì hãy cho ta một chút gì đó có thể tăng tu vi trên diện rộng đi.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Yên tâm, tất cả mọi người đều xem như là người quen cũ. Ta cũng sẽ không bày ra tác phong đáng tởm gì.
Ta sẽ dùng hai sợi Hồng Mông Tử Khí để trao đổi với các ngươi. Nếu luyện hóa Hồng Mông Tử Khí thì tu vi của hai người các ngươi thấp nhất cũng có thể đạt đến Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Ít nhất, hai người các ngươi cũng có đủ thực lực để tự bảo vệ mình trong Tam giới này.”
“Được! Thành giao!”
Cung Uyển Nhi gật đầu đồng ý, dù sao rốt cuộc có cho vật này hay không đều dựa vào sắc mặt của Lục Tiêu Nhiên, nói cho cùng thực lực của hắn bây giờ quá mạnh mẽ.
Chỉ cần hắn bằng lòng cho, cho dù là chút đồ vật, nàng cũng sẽ không ngốc đến mức không cần.
Từ khi sư tôn cũng phản bội, bái vào môn hạ của Lục Tiêu Nhiên, nàng đã không còn tin tưởng vào nam nhân nữa rồi.
Nàng tin tưởng chính mình.
Tin tưởng tu vi của chính mình.
Mặc dù trong lòng nàng biết đồ mà Lục Tiêu Nhiên cho chắc chắn là kém hơn hạt châu mà nàng và Tần Tử Mặc tìm được. Nhưng thực lực của hai bên giao dịch hoàn toàn không ngang nhau, cho nên nàng cũng lười so đo.
Lục Tiêu Nhiên lập tức bắn ra, hai sợi Hồng MôngTử Khí tách ra chui vào mi tâm của hai nàng.
Sau khi hắn lấy Hồng Mông Châu, cáo từ rời đi.
Đây cũng coi như là hắn chấm một dấu chấm tròn không toàn vẹn vì lời hứa mà mình đã từng hứa hẹn.
Rất lâu sau khi hắn đi, Tần Tử Mặc vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ.
Cung Uyển Nhi lắc đầu, vỗ bả vai của nàng.
“Đừng nhìn nữa. Người cũng đi rồi! Ngươi có nhìn nữa thì hắn cũng không quay trở lại đâu.”
Tần Tử Mặc yếu ớt thở dài.
“Ngươi nói xem có phải ta hơi ngốc không?”
“Không phải hơi, mà là rất ngốc!”
Dừng một chút, Cung Uyển Nhi mở miệng lần thứ hai, nói:
“Tiếp theo làm sao bây giờ? Lúc trước hai chúng ta đã nói muốn mở một tông môn nữ tử, ngươi còn muốn thực hiện không?”
“Đương nhiên là muốn. Bây giờ hai người chúng ta đã có được Hồng Mông Tử Khí, nếu lĩnh hội được thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, không cần phải mạo hiểm đi khắp các nơi ở Thần giới để tìm bảo vật nữa.
Đợi đến khi tu vi của hai chúng ta đạt tới trình độ nhất định là có thể xây dựng tông môn rồi.”
…
Bên kia, sau khi Lục Tiêu Nhiên chiếm được Hồng Mông Châu bèn lập tức quay trở lại đảo Kim Ngao.
Dao động phát ra từ bên trong Hồng Mông Châu khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy quen thuộc.