favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 895: Tình cha như núi

Chương 895: Tình cha như núi

Hơn nữa, cho dù một đống người bọn họ có liên thủ với nhau thì đến cuối cùng vẫn có hai vị Sáng Thế Thần đã ngã xuống, ba vị bị trọng thương, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà vết thương vẫn chưa lành hẳn.

Có thể nói rằng, trận chiến năm đó đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng bọn họ.

Cho đến hiện tại, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn không quên được.

“Cho dù có nói thế nào, tiêu diệt, nhất định phải tiêu diệt hắn. Có điều chúng ta vẫn cần phải xem xét về lâu về dài. Ta đề nghị, phái một tên thuộc hạ đi trước để xem thử thực lực của hắn như thế nào.

Dù sao thì thuộc hạ của chúng ta cũng không đáng tiền, mỗi một người phái đi vài tên, ai cũng có thể tiện tay tập hợp ra một nhóm có tu vi cũng xem như không tồi.

Nếu như thực lực của hắn thực sự vẫn còn tồn tại thì tiêu diệt những tên này chắc chắn không thành vấn đề.

Nhưng nếu thực lực của hắn đã không còn tồn tại thì những người này đều có thể tiêu diệt hắn.

Đến lúc đó, chúng ta ra tay hay không ra tay thì cũng không cần phải khó xử nữa.”

“Nói hay lắm, ta đồng ý với đề xuất này.”

“Ta cũng đồng ý.”

Đám đông lần lượt tán đồng, thống nhất với ý kiến này.

...

Một mặt khác, sau khi Lục Tiêu Nhiên không ngừng hấp thụ tinh thần lực của Sáng Thế Thần, hắn cũng đã lấy lại được không ít ký ức liên quan đến mình.

Những ký ức này đều là ký ức chân chính của Sáng Thế Thần, không hề pha lẫn chút giả dối nào.

Mà ngay tại lúc này, Lục Tiêu Nhiên mới chợt nhận ra hóa ra mình đã bị lừa!

Những chuyện mà Sáng Thế Thần nói ra, chỉ có một nửa là thật, còn nửa kia là giả.

Không phải người kia tùy ý chọn bản thân làm người kế thừa.

Mà là bởi vì thân phận của mình và hắn, mình chính là con trai hắn!

Sau khi biết được phần ký ức này, Lục Tiêu Nhiên sững sờ hồi lâu.

Hai kiếp làm người đều là cô nhi, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, hắn lại có thể gặp được cha của mình.

Càng không thể ngờ rằng, đối phương lại còn vì hắn mà chọn cách từ bỏ mạng sống của mình, truyền lại tất cả tinh thần lực mà bản thân tu luyện được cho hắn.

Thậm chí, còn truyền lại chí bảo mà mình sáng tạo ra – Hồng Mông Châu, cho hắn.

Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp được cha, mặc dù từ tận đáy lòng hắn cũng từng rất khao khát, nhưng thực tế vì thời gian đã trôi qua quá lâu, vậy nên khái niệm “cha” này đối với hắn đã không còn tồn tại từ lâu.

Một sự tồn tại xa lại chưa từng xuất hiện, hắn cũng không biết bản thân phải có lí do gì để nhớ đến người ta.

Kết quả là, hôm nay hắn lại phát hiện ra cha của mình!

Hơn nữa, đối phương còn đem tất cả của chính hắn giao lại cho ,ình!

Lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Tiêu Nhiên cảm nhận được tình yêu thương của người cha!

Đây là một loại tình cảm hoàn toàn không hề so đo đến bất cứ hậu quả, bất cứ đền đáp hay bất cứ lợi ích nào!

Loại tình yêu thương này vô tư lự!

Đối phương có thể dâng hiến tất cả những gì mình có cho hắn, thậm chí bao gồm cả sinh mạng của mình.

Một tồn tại như vậy, mặc dù trái tim Lục Tiêu Nhiên sớm đã hóa thành một mảnh đá lạnh, thì ngay giây phút này cũng đã được hâm nóng lại rồi.

“Cha!”

Lục Tiêu Nhiên líu ríu một câu, khóe mắt đã ngấn lệ.

Hắn muốn dừng việc hấp thụ tinh thần lực này lại, ít nhất còn có thể giữ lại một chút ý thức cho cha mình.

Có điều, đối phương hoàn toàn không hề nghĩ đến việc sẽ giữ lại chút ý thức cho mình. Đối phương đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, cho dù hắn muốn ngừng lại cũng không ngừng được.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ tinh thần lực của đối phương đều được Lục Tiêu Nhiên chuyển hóa thành của mình.

Lúc này, thứ mà Lục Tiêu Nhiên hấp thụ không chỉ là tất cả trí thức, ký ức và kinh nghiệm của đối phương, đồng thời còn có cả tình cảm của đối phương đối với bản thân mình.

Nói cách khác, đối phương truyền lại cho mình tất cả mọi thứ từ lớn đến nhỏ, đến cả sự thiếu thốn tình yêu thương của người cha trong hai kiếp làm người.

Cuối cùng, Lục Tiêu Nhiên cũng hoàn thành tất cả quá trình tiến hóa nhân cách, trở thành một người trưởng thành không có một khuyết điểm, hoàn toàn bình thường và có tam quan chính trực.

Hắn rất đau khổ, đau khổ vì vừa mới nhận ra cha của mình thì đối phương đã rời bỏ hắn mà đi.

Nhưng hắn biết hiện tại không phải là lúc để hắn đau buồn. Bởi vì hiện tại hắn không có tư cách để đau buồn.

Giống như vị Sáng Thế Thần đệ nhất đã để lại tất cả của mình cho hắn với tư cách là một người cha. Mình cũng phải cáng đáng được trách nhiệm, kì vọng vào con trai, quan tâm chăm sóc cho con trai của người ấy.

Hắn vẫn còn nhiều đệ tử như vậy mà!

Sau khi hắn giành được Hồng Mông Châu thì những vị Sáng Thế Thần khác cũng sẽ không ngồi yên một chỗ nhìn hắn trở nên mạnh hơn.

Bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách để ngáng chân hắn, thậm chí còn có khả năng sẽ giết hắn.

Trước mắt, hắn buộc phải dốc hết sức để nâng cao thực lực của mình, đồng thời cũng làm cho các đệ tử nâng cao tu vi của mình.

Có như vậy mới có thể đối phó được với trận đại chiến sau này.

Lau khô nước mắt, Lục Tiêu Nhiên bước ra khỏi đảo Kim Ngao, dùng ý niệm để triệu tập tất cả đệ tử của Vô Danh Tông trong Tam giới.

Chương trướcChương tiếp