Trong khi hắn đang triệu tập, từng vị cường giả đều dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh hắn.
“Đệ tử Cơ Vô Hà, bái kiến sư tôn!”
“Đệ tử Phương Thiên Nguyên, bái kiến sư tôn!”
...
Lục Tiêu Nhiên liếc nhìn một lượt đám đông, sắc mặt nặng nề nói:
“Tên Dulfis tới đây lúc trước chẳng qua chỉ là một tên tiểu binh, bên trên hắn vẫn còn không biết bao nhiêu cường giả. Thực lực của bọn chúng còn mạnh hơn hắn, thậm chí có thể nói là mạnh hơn rất nhiều.
Tiếp sau đây chúng ta vẫn còn một trận chiến rất gian khổ. Vậy nên, ta muốn gọi các ngươi cùng ta vào Hồng Mông Châu tu luyện, lợi dụng sức mạnh của Hồng Mông Châu để phá vỡ xiềng xích của tất cả kẻ địch.”
“Tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của sư tôn.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu, ngay sau đó hắn khởi động Hồng Mông Châu, đưa tất cả các đệ tử của mình vào bên trong.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, hắn lại phục sinh cho đám người Lục Trường Minh. Trong lúc chiến đấu với Hồng Quân Lão Tổ, tất cả những người này đều chọn cách tự bạo chính mình.
Có điều, bọn họ không giống với Vân Ly Ca.
Sở dĩ Vân Ly Ca không được sống lại là bởi vì dấu ấn sinh mệnh của hắn không ở chỗ của Lục Tiêu Nhiên.
Mà dấu ấn sinh mệnh của những người khác đều được lưu giữ trong tiểu thế giới của Lục Tiêu Nhiên
Chỉ cần Lục Tiêu Nhiên không chết, bọn họ sẽ mãi mãi không chết.
Sau khi Lục Tiêu Nhiên phục sinh hết tất cả bọn họ, cũng sẽ thu bọn họ vào trong Hồng Mông Châu.
Ngay khi hắn đang chuẩn bị tiến vào tu luyện thì giây tiếp theo, một bóng người vội vàng bay tới.
“Sư tôn, đợi ta với, ta vẫn chưa vào mà.”
Lục Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn, không phải ai khác mà là đồ đệ thứ bảy của hắn, Quân Bất Kiến.
Trước đó đồ đệ này đã đi tìm lực lượng mà kiếp trước của hắn, Tổ Long, để lại, không ngờ hắn tìm được nhanh như vậy.
Xem ra hắn vẫn rất có đầu óc.
“Sư tôn, ta đã tìm ra được sức mạnh Tổ Long hơn nữa còn thành công dung hợp nó. Bây giờ tu vi của ta đã hoàn toàn đột phá Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên rồi.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Đến đúng lúc lắm, nếu ngươi đến muộn một bước là không còn cơ hội nữa rồi.”
“Mau đi vào đi.”
“Vâng!”
Lục Tiêu Nhiên đặt Quân Bất Kiến vào bên trong Hồng Mông Châu.
Sau đó, mọi người đều bắt đầu nhanh chóng tu luyện, luyện hóa Hồng Mông Tử Khí bên trong Hồng Mông Châu.
Ngay khi bọn họ vừa mới tiến vào, bên trong Thái Hư một luồng rồi một luồng khí thế cực kỳ khổng lồ, lập tức bắt đầu nghiền áp đến đây với thế che trời lấp đất.
Vượng Tài chui ra từ trong cơ thể Lục Tiêu Nhiên.
“Chủ nhân, đây chắc là nanh vuốt của đám Sáng Thế Thần kia.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu, sắc mặt nghiêm túc.
“Sau khi ta hấp thu Tinh Thần Lực của cha ta, tốc độ khống chế cùng luyện hóa Hồng Mông Tử Khí trong Hồng Mông Châu đã đạt đến một trình độ cực kì nhanh chóng. Hiện tại, tuy thực lực của ta đã tăng đến Chí Tôn Cảnh lục trọng. Thế nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, người của bọn họ quá nhiều, hơn nữa, người có thực lực mạnh hơn ta cũng không thiếu!”
Vượng Tài hít sâu một hơi, sắc mặt trầm trọng nói:
“Chủ nhân, bây giờ chính là thời khác sinh tử tồn vong của chúng ta, chỉ bằng phương pháp thường quy thì ngươi không có cách nào để chiến thắng kẻ địch. Có lẽ, đây là lúc chúng ta nên nghĩ ra một vài kỳ chiêu.”
Lục Tiêu Nhiên khựng lại trong lòng.
“Ngươi muốn làm cái gì? Không được làm bậy, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Vượng Tài lắc đầu, cười chua xót.
“Một đường chúng ta đi cho tới giờ, ta luôn nghĩ rằng, chúng ta đã rất mạnh mẽ, có thể đối phó với tất cả bất cứ kẻ địch nào. Nhưng bây giờ, ta mới phát hiện ta sai rồi.
Chúng ta không có mạnh mẽ như trong tưởng tượng của mình, thế giới này cũng lớn hơn, rộng lớn hơn với trong suy nghĩ của chúng ta. Chí Tôn, Chúa Tể, Sáng Thế Thần... Thực lực của bọn họ mạnh hơn chúng ta một trăm ngàn vạn lần. Nhưng chúng ta có thể từ bỏ sao? Hiển nhiên là không thể, bởi vì từ bỏ là đồng nghĩa với tử vong.
Khi Ly Ca hiến thân mà chết đi, ta đã suy nghĩ một vấn đề, chúng ta sinh tồn vì ý nghĩa gì? Hiện tại, sau khi suy nghĩ cẩn thận ta đã hiểu, mỗi người đều có nghĩa vụ cùng trách nhiệm mình cần phải gánh vác và không thể chối bỏ, đã đến giờ, nên lên thì lên. Có lẽ sẽ chết người, nhưng trái lại có thể cứu sống càng nhiều đồng bạn, lưu truyền hy vọng sinh tồn.”
“Ngươi cũng muốn bỏ ta mà đi sao?”
Vượng Tài cười.
“Chủ nhân không luyến tiếc ta sao?”
Lục Tiêu Nhiên lặng im không nói.
“Thật tốt rồi. Xem ra ở trong lòng chủ nhân, ta đã có một vị trí. Nếu thật là như vậy, cả đời này của ta cũng không coi như thất bại.”
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục mở miệng:
“Thời gian đã không còn kịp rồi, lúc trước chủ nhân thu đồ đệ là lợi dụng ta, để liên hệ với đồ đệ. Chỉ cần tu vi của các đồ đệ đó tăng lên, tu vi của chủ nhân cũng theo đó mà tăng lên. Nhưng hiện tại, kẻ địch mà chủ nhân phải đối mặt quá mạnh, nếu chỉ vào tám đồ đệ còn lại để tăng lên, chắc chắn sẽ không đủ đạt yêu cầu.
Chính vì vậy, ta sẽ hiến chính mình, làm một cây cầu kết nối giữa chủ nhân cùng tất cả đệ tử Vô Danh Tông. Chỉ cần tu vi của đám đệ tử đó có thể tăng lên, tu vi chủ nhân cũng sẽ đồng loạt tăng lên.”