favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 909: Kết cục không hoàn mỹ (4)

Chương 909: Kết cục không hoàn mỹ (4)

Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu năm, mọi thứ lại trở về điểm bắt đầu.

Nhưng lại có chút thay đổi.

Những Sáng Thế Thần trước kia đã không còn, thay vào đó là đám người Vân Ly Ca!

Cả vũ trụ Thái Hư chư thiên, cũng khôi phục lại sự yên bình.

Mà khoảng thời gian này, đám người Vân Ly Ca cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Lục Tiêu Nhiên.

…

Trái đất, một quán bar nào đó.

“Này, Quân lão thất, tên khốn khiếp ngươi, không phải ngươi nói tìm thấy dấu vết sư tôn đã từng tồn tại ở trên tinh cầu này sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy sư tôn?”

“Đại sư huynh, ngươi đừng tức giận! Ta thật sự đã cố gắng hết sức để tìm, sư tôn không ở đây, ta còn sốt ruột hơn cả ngươi.

Ta đã tìm khắp tất cả vũ trụ ở bên ngoài vũ trụ Thái Hư chư thiên rồi. Chỉ có nơi này là có hơi thở còn lại của sư tôn, nhưng quá yếu ớt, hơn nữa còn lơ lửng bất định, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ta rất khó có thể tìm thấy.

Hơn nữa, các ngươi người nào cũng ăn uống vui chơi cả ngày, chỉ có một mình ta đi tìm, ta cũng rất khó khăn.”

“Ngươi bớt nói nhảm, để ngươi tìm sư tôn, khiến ngươi cảm thấy oan ức đúng không? Có tin ta đập ngươi một trận hay không?”

“Được được được, ta lại đi tìm, ngựa không dừng vó để tìm, không tìm thấy sư tôn, ta sẽ không nghỉ ngơi, được chưa?”

Cúp điện thoại, Vân Ly Ca không nhịn được phỉ nhổ nói:

“Quân lão Thất này, cả ngày đều không đáng tin. Ta thấy phải dạy dỗ hắn một chút. Nếu không phải bởi vì chỉ có hắn và Nhị sư muội mới có huyết mạch của sư tôn trên người, còn có một tia liên hệ, có thể tìm thấy sư tôn, thì ta đã đích thân đi tìm sư tôn từ lâu.”

Lê Trường Sinh mỉm cười.

“Không còn cách nào, ai bảo hắn là Tổ Long chuyển thế, Nhị sư tỷ là Nguyên Phượng chuyển thế chứ?

Bọn họ đều do Bàn Cổ phân hoá, mà thân thể của sư tôn là đến từ Bàn Cổ, cũng chỉ có hai người bọn họ mới còn một chút liên hệ liên quan với sư tôn.”

“Gần đây Cơ lão nhị đang làm gì? Sao cũng không thấy nàng đi tìm sư tôn?”

“Hiện tại Nhị sư tỷ đang viết tiểu thuyết, cho một trang web trực thuộc tập đoàn Xí Nga, nhưng thành tích thì khá tệ. Dùng câu chuyện của chúng ta và sư tôn viết gần một trăm bốn mươi vạn chữ, kết quả còn không phải là tác phẩm chất lượng cao!

Vẫn do ta và lão Lục lén lút lập tài khoản, mỗi người khen tặng nàng một minh chủ.”

Vân Ly Ca lắc đầu.

“Cơ sư muội này, cũng đã thành Sáng Thế Thần rồi, lại vẫn kỳ quái như vậy, không có việc gì viết tiểu thuyết làm gì? Không phải làm lãng phí sinh mệnh của chính mình sao? Năm đó nàng thích viết nhật ký, người bình thường thì ai viết nhật ký làm gì!”

“Nhị sư tỷ đã xem như rất tốt rồi. Ít nhất vẫn chưa mất đi lòng tin đối với cuộc sống.

Hiện tại nàng đã bắt đầu viết quyển tiểu thuyết thứ hai rồi -- “Ta ‘Cẩu’ Đến Vô Địch Ở Thư Viện Võ Đạo.”

Ta thấy nàng viết rất hăng hái, bèn đăng ký một tài khoản, tặng cho nàng mấy minh chủ, ta thấy nàng lần này viết sẽ không còn tệ như vậy nữa.

Những sư huynh đệ khác thì buồn chán hơn nhiều.

Hiện tại Tam sư huynh đã trở lại Thiên Ma tông, mỗi ngày đều sống mơ mơ màng màng trên Chỉ Thủy Phong.

Ngũ sư muội và lão Lục phải tuần hành xung quanh vũ trụ Thái Hư chư thiên, phòng ngừa kẻ địch ở bên ngoài đến xâm phạm.

Lão Bát lão Cửu thì không biết đã chết ở đâu.

Sư tôn vừa đi, Vô Danh Tông chúng ta, cũng đã không còn người làm chủ.

Còn ai vẫn chờ đợi chứ?”

“Được rồi, ta không nhiều lời với ngươi nữa, ta đi ra ngoài một chút. Ngươi chú ý đối chiếu sổ sách hôm nay của quán rửa chân một chút, tránh cho Đạo Nhiên sư thúc, nói hai chúng ta hợp tác bắt nạt hắn, chia cho hắn ít hoa hồng.”

“Yên tâm, giao cho ta.”

Vân Ly Ca ra khỏi quán rửa chân. Sau khi sư tôn không còn, bởi vì Quân Bất Kiến nói hắn tìm thấy khí tức của sư tôn ở trong thế giới gọi là Trái Đất này, cho nên hắn mới đến nơi này, nhàn rỗi không có gì làm, nên hợp tác với Lê Trường Sinh, và cả sư thúc Lý Đạo Nhiên mở một quán rửa chân, để giết thời gian.

Đáng tiếc, việc làm ăn của quán rửa chân càng lúc càng phát đạt, nhưng lại không thấy sư tôn ở đâu.

Nhìn lướt qua đô thị phồn hoa, hắn lắc lắc đầu, châm một điếu thuốc lá, hai tay bỏ vào túi, đi về phía xa.

“Sư tôn! Ngươi còn sống không?

Nếu còn sống, thì hãy cho ta một tin tức đi.

Đệ tử, thật sự rất nhớ ngươi.”

Mà ngay sau khi hắn vừa đi qua, một người đàn ông dắt theo một con chó ở phía sau, không nhịn được nghi ngờ nói:

“Vượng Tài, ngươi có cảm thấy không, hình như người đó có hơi quen thuộc.”

“Ẳng, ẳng ẳng ẳng!”

“Được được được, ngươi đừng sủa nữa, ồn đến mức ta cũng nhức đầu theo, ta đi mua lạp xưởng cho ngươi được không. Hy vọng cửa hàng tiện lợi vẫn chưa đóng cửa.”

Nói xong, hắn liền dắt theo chú chó, đi về một hướng khác.

Chương trướcChương tiếp