favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 91: Thì ra, ngươi muốn tán tỉnh ta?

Chương 91: Thì ra, ngươi muốn tán tỉnh ta?

Hắn cứu nàng lúc nào? không rời không bỏ, chăm sóc nàng cả một tháng lúc nào?

Đột nhiên trong đầu Lục Tiêu Nhiên xẹt qua một tia sáng, dường như nghĩ ra chuyện gì đó.

Trước đó, Tần Tử Mặc luôn trong trạng thái hôn mê, nàng không biết một tháng đó xảy ra chuyện gì thậm chí còn không biết bản thân hắn còn chôn nàng.

Cuối cùng vào lúc hắn rời đi, có khả năng nàng đã tỉnh rồi, nhưng sau đó phát sinh hiểu lầm, cho rằng hắn chính là người cứu nàng, chăm sóc nàng cả một tháng.

Hắn nói mà, tại sao cô nương này lại đột nhiên đến tìm hắn!

“Hóa ra là chuyện này, vậy thì ngươi không cần để ý, ta chỉ thuận tay giúp đỡ mà thôi.”

Mặt Lục Tiêu Nhiên không đỏ, tim không đập nhanh mà nhận ân cứu mạng này, lỡ đối phương cảm kích mà tặng cho hắn ta mấy chục triệu linh thạch cũng rất tốt.

Hơn nữa sau khi nghe hắn thừa nhận, Tần Tử Mặc càng cảm động trong lòng hơn.

“Làm sao chỉ thuận tay cứu giúp được chứ? Chuyện này là ân cứu mạng nha. Ta vẫn luôn muốn cảm ơn ngươi.”

Trong lòng Lục Tiêu Nhiên cảm thấy khinh thường, nàng nói cảm ơn hắn vậy thì móc tiền ra đi, thật là… cứ lải nhải, lằng nhằng nói nhiều nhiều lời như vậy, lời cảm ơn đáng mấy đồng tiền chứ?

Sau một lát, nàng mới đè nén sự kích động trong lòng, tiếp tục nói:

“Lục trưởng lão, tối ngày hôm qua, sao ngươi lại không đến đỉnh núi thành Bắc vậy?’

“Phong thư tối qua do ngươi gửi sao?”

Tần Tử Mặc gật đầu liên tục.

“Người ta ở đợi ngươi cả một đêm ở đỉnh núi thành Bắc đó.”

Nhìn dáng vẻ e thẹn ngại ngùng của của nàng, hơn nữa còn có chút ấm ức, khuôn mặt của Lục Tiêu Nhiên không nhịn được mà co giật.

Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, nếu nhìn thấy biểu cảm này mà còn không hiểu Tần Tử Mặc muốn tán tỉnh hắn thì hắn có thể tìm một bìa đậu hũ đập đầu chết rồi.

Chuyện này khiến hắn vỗ trán mà không biết nói gì hơn.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không muốn cứu nàng, nhưng nàng lại có thể sinh ra hiểu lầm sau đó thích hắn.

Kịch bản do ông trời sắp xếp này cũng thật cẩu huyết.

“Không đúng.”

Lục Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Tối qua dường như hắn nghe thấy đám người Tông chủ đang thảo luận ở bên ngoài, nói Tiêu Bắc cầu hôn Thánh nữ Huyền Võ Chân tông nhưng không thành công.

Không phải nói Tần Tử Mặc chính là sư tôn kiếp trước của Tiêu Bắc sao. Bởi vì nàng, hắn mới tu luyện đến tu vi Đại Đế, sau đó sống lại cũng vì tìm nàng.

Mình trời xui đất khiến làm cho Tần Tử Mặc nghĩ mình là người cứu nàng. Dưới tình huống này, Tần Tử Mặc mới từ chối lời cầu hôn của Tiêu Bắc.

“Phù!”

Lục Tiêu Nhiên bỗng thở hơi gấp, hắn cảm thấy từ nơi sâu xa, bản thân mình như đang phá hỏng kế hoạch của khí vận chi tử.

Nếu không phải vì hắn, Tiêu Bắc chắc chắn sẽ có tỷ lệ cầu hôn thành công rất lớn.

Mà như vậy có phải có nghĩa là khí vận của Tiêu Bắc bị hắn phá hủy rồi sao?

Lúc này Tiêu Bắc chắc đã rời khỏi Huyền Võ Chân tông, vậy người của Ma Môn kia nhất định sẽ đến tìm hắn. Ma Môn có nhiều cao thủ như vậy, cho dù không giết được hắn, nhưng tuyệt đối khiến hắn bị thương không nhẹ.

Lúc này mình chỉ cần lập kế hoạch cho tốt, đây gần như là thời cơ tốt nhất để giết Tiêu Bắc.

Nhiệm vụ của Vượng Tài cũng đã nói rồi, chỉ cần giết Tiêu Bắc, hấp thụ khí vận của hắn, có thể sẽ có thưởng lớn một lần.

Không biết có bao nhiêu món đồ tốt.

“Lục trưởng lão, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, ta chỉ nghĩ đến một số việc riêng. Đúng rồi, ngươi còn có chuyện gì khác không? Nếu không có thì ta phải quay về rồi. Lời cảm ơn của ngươi, ta đã nhận được rồi.”

Mắt nhìn thấy Tiêu Nhiên sắp phải đi, Tần Tử Mặc không khỏi hơi gấp gáp, vội vàng ngăn cản hắn, nói:

“Lục trưởng lão, ngươi, ngươi đợi một lát. Ta...ta...ta...”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Có thể nhanh chút được không?”

Lục Tiêu Nhiên đã hơi mất kiên nhẫn.

Tần Tử Mặc bất giác cảm thấy ấm ức.

Bao nhiêu nam nhân muốn nói chuyện với nàng còn không có cơ hội đó, sao đến phiên Lục Tiêu Nhiên, nàng lại không đáng một đồng vậy?

Nhưng nàng cũng biết nếu bây giờ Lục Tiêu Nhiên đi rồi, bản thân nàng cũng không còn cơ hội tỏ tình nữa.

Vì vậy, nàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trịnh trọng, nói:

“Lục trưởng lão, thật ra lần này ta đến tìm ngươi, ngoài cảm ơn ngươi ra, còn có một chuyện nữa. Từ khi ta biết Lục Trưởng lão cứu ta trong nước lửa, không rời không bỏ chăm sóc ta, sau đó lại ẩn giấu thân phận không yêu cầu ta bất cứ quà cảm ơn nào. Nhân phẩm của ngươi khiến Tần Tử Mặc vô cùng bội phục. Như đã nói ân cứu mạng nên được dũng tuyền tương báo, cái mạng này của Tử Mặc chính là của Lục trưởng lão.”

Lục Tiêu Nhiên cạn lời, cô nương này muốn bám lấy mình sao?

Gặp chiêu phá chiêu.

“Không phải ngươi muốn làm nô tì cho ta chứ? Vậy không được, ngươi là Thánh nữ của Huyền Võ Chân tông, người khác chăm sóc ngươi còn được nhưng ngươi chăm sóc người khác thì chắc chắn là không được rồi, ta không cần.”

Gương mặt Tần Tử Mặc co lại, nàng vội vàng khooát tay, nói:

“Không, không, không, Lục trưởng lão, người đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, ý của ta chính là… ngươi có muốn… làm bạn lữ song tu với ta không?”

“Không muốn.”

Lục Tiêu Nhiên quả quyết từ chối.

Tần Tử Mặc: “?”

Trong chốc lát, cái đầu nhỏ của nàng hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Chương trướcChương tiếp