Trong 1 căn hầm tối tăm 1 đám người đang ngồi quanh 1 cái bàn dài đối diện với 1 người đàn ông có làn da trắng bệch, 1 khuôn mặt quái dị dường như không có cánh mũi với đôi mắt đỏ ngầu.
Vậy là cuộc chiến ở căn cứ của Yami đã kết thúc với phần thắng nghiêng về phía Katsujin Ken.
Bọn họ thu dọn chiến trường và trở về Lương Sơn Bạc.
Trong thế giới phù thủy này không có 1 kẻ nào mang theo diện mạo như vậy ngoại trừ chúa tể hắc ám Voldemort.
Tại một phòng câu lạc bộ trong trường trung học Kouryou...
- Thất bại của ngươi đã khiến ta phải lộ diện sớm hơn kế hoạch Bellatrix ạ - giọng nói của Voldemort nhè nhẹ tựa như lời thì thầm nhưng vẫn khiến cho người đàn bà ngồi ở giữa bàn và những kẻ khác phải rùng mình vì sợ hãi.
- Kenichi, cả thế giới đã biết đến danh tiếng của Shinpaku Rengou rồi, lúc đó cả thế giới đổ dồn ánh mắt về phía căn cứ của Yami và đã biết được sức mạnh của chúng ta. Ha ha ha ha - tên Niijima cười khoái chí.
- Thưa chúa tể, là do bọn người của Hội Phượng Hoàng đã phục kích… - người đàn bà tên Bellatrix cố gắng giải thích.
- Câm miệng!! - Voldemort hét lên khiến cho tất cả mọi người co rúm người lại.
Từ sau trận chiến đó thì Shinpaku Rengou nhận được rất nhiều lời mời hợp tác từ khắp nơi trên thế giới khiến tên Niijima này vui đến nỗi cười đến sái cả quai hàm, Seigfried đã phải chỉnh lại khớp hàm cho tên này mấy lần rồi.
Voldemort đảo con mắt đỏ ngầu của lão quanh căn phòng và đứng dậy.
- Những công việc mới này rất thích hợp cho chúng ta rèn luyện bản thân bằng thực chiến - Takeda nói - sư phụ tôi nói thực chiến là con đường ngắn nhất để lên tới đẳng cấp vĩ nhân.
- Ta không chấp nhận sự thất bại trong đội quân của ta Bellatrix - Voldemort nói 1 cách lạnh lùng.
- Đúng vậy, những công việc này lại có thù lao rất cao nữa, quân phí đã được nâng cao rất nhiều - Thor nói, dù sao Seigfried có giàu đến mấy thì cũng chỉ trợ giúp được 1 phần quân phí cho Shinpaku mà thôi, phần thu nhập thêm này là rất cần thiết.
- Xin ngài, em có thể chuộc tội, em sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn - Bellatrix hoảng sợ và cầu xin - em là đầy tớ trung thành nhất của ngài mà, em sẽ làm theo mọi ý muốn của ngài.
- Được rồi, đừng nói chuyện nữa, có nhiệm vụ mới đây - tên Niijima nói làm mọi người lập tức im lặng - gần đây có rất nhiều ngân hàng bị cướp, bên phía chính phủ nghi là do Yami đang tích lũy quân phí nên cần chúng ta tới viện trợ bảo vệ các ngân hàng lớn...
- Vậy sao - Voldemort nở 1 nụ cười cực kỳ khó coi.
-----
- Đúng vậy thưa chúa tể, em sẽ làm mọi thứ mà ngài muốn em làm - Bellatrix mừng rỡ kêu lên.
- Đỡ này Kenichi - Sasaki hét to rồi đấm về phía hắn.
- Vậy thì… ngươi hãy tự sát đi - câu nói của Voldemort khiến cho sự mừng rỡ của Bellatrix hoàn toàn biến mất thay vào đó là 1 vẻ mặt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Hắn lập tức dùng một tay đỡ lấy cú đấm của Sasaki rồi rút kiếm ra chém về phía sau.
Keng!!!
Những kẻ khác ngồi ở đó chỉ dám cúi thấp cái đầu của mình xuống với vẻ sợ hãi cùng 1 chút mừng rỡ khi mình không phải là nạn nhân của Voldemort.
- Shigure, đừng có đánh lén thế chứ - hắn cười khổ, đánh với Sasaki thôi đã mệt lắm rồi lại còn phải đấu thêm với Shigure nữa thì.
- Trông thật là oai phong biết bao? Chúa tể hắc ám mà lại chỉ biết ngồi ở nơi này và quát nạt đám thuộc hạ trung thành cũng mình - bỗng 1 giọng nói vang lên trong phòng.
- Hô hô, trình độ kiểm soát khí của con càng ngày càng tốt đấy - trưởng lão vuốt râu cười.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình và ngó xung quanh, họ không biết ai vừa nói ra câu này nhưng trong đầu họ đang nghĩ tới 1 kết cục bi đát cho kẻ dám thốt ra lời mỉa mai chúa tể hắc ám Voldemort.
- Mọi người nghỉ tay vào ăn cơm trưa nào - Miu gọi to.
- Là mày!!!
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn cơm, Apachai cứ ăn mấy món nhậu mà Miu làm riêng cho Sasaki khiến ông tức giận, Ma sư phụ thì cho dù ngồi trên bàn ăn mà vẫn không chịu bỏ thói dê xồm muốn lén sờ mông Shigure nên bị cô và Izayoi truy sát, giờ Izayoi đã thành cái đuôi của Shigure rồi.
Voldemort hét lên, không bao giờ hắn ta có thể quên được giọng nói này, cái giọng nói của kẻ đã suýt chút nữa phá hỏng kế hoạch của hắn ta vào hồi cuối tháng 6 vừa rồi.
- Là ta đây - hắn đi ra từ trong 1 góc tối của hắn phòng này và đưa mắt nhìn những kẻ đang ngồi trong phòng.
Bữa cơm hôm đó vẫn tràn ngập tiếng cười như mọi khi nhưng sao trong lòng hắn lại cảm thấy bức bối khó chịu.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi uống trà ở phòng khách. Nhấp một ngụm trà xanh do Akisame pha sau đó trưởng lão đặt cốc trà xuống nói:
- Lạch cạch!!!
- Con đã quyết định rời đi rồi à - trưởng lão mở miệng khiến cho không khí trở nên trầm lắng.
Đám Death Eater vội vã bật dậy khỏi chiếc ghế của mình và rút đũa phép ra chỉ về phía hắn.
Hắn im lặng một chút rồi ngẩng đầu lên định nói thì trưởng lão lại ngắt lời hắn.
- Cruci…
Tất cả dường như cùng nhau đồng thanh hô lên lời nguyền yêu thích của chúng và chĩa đũa phép về phía hắn.
- Con đã chính thức bước vào cảnh giới đại vĩ nhân. Đã đến lúc con phải bước trên con đường của chính mình rồi - trưởng lão hiền từ nhìn hắn.
Akisame đi tới đặt tay lên vai hắn.
Shinra Tensei!!!
- Con tới Lương Sơn Bạc đã được 1 năm rưỡi rồi, ta biết ngày này sẽ tới ta chỉ không ngờ là nó lại tới sớm như vậy. Nhưng chú chim non cuối cùng cũng phải rời tổ mà bay lên bầu trời bao la, con hãy tự mình tìm kiếm bầu trời của con đi.
- RẦM!!!
- Apa, Kenichi phải nhớ về chơi với Apachai nhé - Apachai khóc lóc ôm lấy hắn.
Mọi thứ trong bán kính vài mét quanh hắn đều bị hất văng đi tạo thành 1 quả cầu vô hình trong căn phòng.
Cái bàn trước mặt Voldemort bị nghiền nát ra thành hàng triệu mảnh nhưng mọi thứ lại ngừng lại trước kho chạm tới hắn ta.
- Sasaki, ông không muốn nói gì à - Ma Kensei cười cười.
- Vớ vẩn, nó đi đâu thì kệ nó chứ - mặc dù cứng miệng nhưng Sasaki lại quay lưng về phía mọi người vì không muốn họ nhìn thấy ông ta khóc.
Voldemort kinh hãi nhìn xung quanh căn phòng, tất cả hơn 20 tên Death Eater đều bị găm chặt vào những bức tường và với thân thể không mạnh hơn người bình thường là mấy của chúng thì hiển nhiên là thân thể đã nát bét rồi.
................
- Đã hơn nửa năm không gặp mà trông ngươi vẫn thảm hại như vậy - hắn nhìn Voldemort nói - vẫn là thứ sinh vật người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Sáng ngày hôm sau, hắn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi và chuẩn bị lên đường. Bây giờ hắn đang đứng trước cửa của Lương Sơn Bạc, Miu đang đứng cạnh hắn.
Trên khuôn mặt Voldemort hiện lên vẻ tức giận tột độ, bàn tay của hắn ta đã nắm chặt vào chiếc đũa phép của mình.
- Kenichi, hãy nhận lấy cái này...
- Avada Kedavra!!! - Voldemort hô lên và một luồng ánh sáng màu xanh bắn thẳng vào hắn.
Hắn nhìn thứ ánh sáng này bao về phía mình nhưng lại không hề né tránh.
Trưởng lão đưa cho hắn một chiếc giáp tay nói, đây chính là chiếc giáp tay của Fuurinji Saiga, trong truyện ông ấy đã tặng nó cho Kenichi nhưng do hắn học kiếm nên ông không giao cho hắn. Giờ đây ông lại tặng hắn như một món quà chia tay.
Hắn nhận lấy chiếc giáp tay và cảm ơn rồi Sasaki lại tặng cho hắn một bình đựng rượu:
- Ha ha ha… ha… - Voldemort vừa cất cao giọng cười thì đã bị khựng lại.
- Đây là chiếc bình đựng rượu mà ta yêu quý nhất, giờ ta tặng nó lại cho con - nói xong ông không kìm nổi nước mắt.
Hắn vẫn đứng đó, sừng sững nhìn về phía Voldemort với đầy vẻ khinh miệt.
Sau đó Akisame tặng hắn một chiếc dây chuyền treo một bức tượng nhỏ hình con quạ mà ông đã thức cả đêm để làm cho hắn. Apachai thì lại tặng hắn chiếc khăn buộc đầu của mình, Ma Kensei thì tặng hắn chiếc máy ảnh yêu quý của mình cùng với một cuộn phim chứa những hình ảnh "quý giá" nhất của ông.
- Sao có thể… - Voldemort lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi trong đời.
- Cảm ơn mọi người, con nhất định sẽ giữ gìn thật tốt những món quà này.
Thứ phép thuật mạnh mẽ nhất và không thể bị ngăn cản của hắn ta lại không có tác dụng với kẻ đang đứng trước mặt này.
- Thảm hại…
- Kenichi, đã đến lúc con phải đi rồi, chúc con thượng lộ bình an - trưởng lão nói rồi sau đó lại đổi giọng - nhưng sau chuyến đi này mà ta phát hiện con làm gì với Miu thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần để chiến đấu với ta khi trở về đi.
Khí thế của trưởng lão khiến một đại vĩ nhân như hắn cảm thấy teo lại như con cún...
Avada Kedavra quả thật là 1 thứ phép thuật cực kỳ nguy hiểm và không thể bị ngăn cản do nó tấn công linh hồn con người. Nhưng không nên quên mất hắn là ai, linh hồn của hắn mạnh mẽ đến nỗi lời nguyền giết chóc mà Voldemort toàn lực tung ra chẳng khác nào gãi ngứa.
Run sợ!!!
Sau đó là một màn đưa tiễn đầy nước mắt...
- Vĩnh biệt mọi người... - hắn đi được một đoạn thì đứng lại nói thầm - đưa toàn bộ Pet và người theo đuổi về đảo thiên đường.
Sự bất lực trước sức mạnh của hắn cùng với hào quang tỏa ra từ danh hiệu “The Lich King” khiến cho Voldemort hoảng sợ tột cùng. Voldemort liên tiếp lui ra phía sau khi hắn tiến tới gần.
Nếu như người khác có thể nhìn thấy cảnh tượng chúa tể Voldemort mang theo vẻ hãi hùng thì có lẽ sẽ ngạc nhiên đến mức rớt cằm xuống đất.
Đảo thiên đường là tên hắn mới đổi cho khu vườn vui vẻ vì hắn thấy nó giống hòn đảo chứ không giống khu vườn. Sau khi hắn thấy toàn bộ những người hắn muốn xuất hiện trên đảo thiên đường thì yên tâm.
- Thứ linh hồn tàn tạ như ngươi, nếu ta muốn tiêu diệt thì cũng chẳng tốn chút sức lực nào - hắn nhìn Voldemort và đưa bàn tay ra.
- Thoát phụ bản...
- Hự - toàn thân Voldemort như bị tóm chặt bởi 1 bàn tay vô hình và nhấc bổng lên không trung.
Hắn vừa hô thì cảnh vật xung quanh biến đổi, hắn đã được đưa về đảo thiên đường, xem ra đây giống như 1 trạm trung chuyển giữa 2 thế giới.
--
Hắn đưa tay còn lại ra và ngay lập tức từ bên ngoài căn phòng 1 chiếc cúp bằng vàng và 1 con rắn to lớn bay thẳng tới.
Voldemort nhìn thấy 2 thứ này thì cố gắng giãy giụa nhưng chỉ vô dụng, lực lượng vô hình này giống như bóp chặt toàn thân Voldemort khiến cho hắn ta thậm chí không thể mở miệng ra được mà chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ.
- Phừng!!!
Bàn tay của hắn hiện lên 1 ngọn lửa đen bám vào chiếc cúp và con rắn và thiêu đốt nó.
- Ư…
Ngay lập tức Voldemort giống như bị châm kim vào đầu ngón tay vậy, cả người của hắn ta trở nên căng cứng và cố gắng vùng vẫy.
Có thể thấy được Voldemort đang đau đớn tột cùng khi 2 cái Horcrux cuối cùng của mình bị phá hủy.
Sau khi chiếc cúp và con rắn bị thiêu hủy thì hắn không hề mở miệng nói thêm 1 lời nào nữa mà chỉ nắm chặt bàn tay đang giơ về phía Voldemort lại.
- RẮCCC!!!
Xương cốt toàn thân của Voldemort bị bóp nát bởi thứ lực lượng vô hình cướp lấy tính mạng vốn đã mong manh của hắn ta.
…………….
Khi hắn trở về với cái xác đã dập nát của Voldemort thì mọi người cực kỳ kinh hãi. Và không phải chờ quá lâu, thông tin Voldemort bị giết ngay lập tức được đăng lên trang nhất của mọi tờ báo phù thủy khiến cho toàn bộ giới phù thủy trên khắp thế giới biết được tên bạo chúa Voldemort vừa mới manh nha trở lại không được bao lâu thì đã phải chết 1 cách tức tưởi trong tay người mà đã khiến hắn ta gần như tan biến 14 năm về trước, Harry Potter.
Trong khi mà mọi người còn đang chìm trong niềm vui vì cuối cùng cũng đã được thoát khỏi sự đe dọa của tên chúa tể hắc ám thì người hùng của họ đã lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này.
Hắn mang theo Hermione, Cho Chang, Ginny, Marietta, mấy cặp chị em Parvati và Padma, Fleur và Grabielle, Daphne và Astoria trở về đảo thiên đường và giao họ cho những cô gái khác để có thể làm quen với nơi này.
- Thoát phụ bản!!!
Khi hắn vừa hô lên thì lập tức 1 loạt những âm thanh thông báo liền vang lên bên tai hắn cùng với những tấm bảng thông báo màu xanh hiện ra.
Ting, bạn đã hoàn thành phụ bản "Harry Potter".
Ting, bạn nhận được 170 000 Exp
Ting, bạn nhận được 60 000 điểm tích lũy
Ting, bạn nhận được 30 000 điểm thành tựu
Ting, mời bạn mở thưởng phụ bản. Bạn hoàn thành phụ bản được đánh giá SS bạn được mở 3 tấm miễn phí.
Và sau đó 1 cảnh tượng quen thuộc mà đã lâu rồi hắn không nhìn thấy hiện ra, 5 tấm bài lớn xuất hiện và lơ lửng trước mắt hắn.
Hắn liền mở ngay 2 tấm đầu thì nhận được 13 đá không gian và 7 world stone, hắn liền hướng tới tấm bài thứ được miễn phí cuối cùng có trị giá 1000 điểm thành tựu.
-------☆☆☆☆-------