favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tiên Đình Phong Đạo Truyện
  3. Chương 1075: Tô Đình hiện thân

Chương 1075: Tô Đình hiện thân

Mười hai trưởng lão kết trận, lại có một thanh pháp kiếm Tiên gia làm mũi nhọn, đủ để tranh phong cùng Tiên gia.

Nhưng Tô Tân Phong là đệ tử của Tô Đình, là chân truyền đệ tử của Nguyên Phong Sơn.

Năm đó Tô Đình đắc đạo thành tiên, có thể trảm diệt thân thể Ma Tôn, chém giết một bộ ma thân ngàn năm của Tô Quan Nhi có thể so với tiên cảnh đỉnh phong.

Bây giờ Tô Tân Phong đạt được chân truyền của Tô Đình, có tám phần uy thế của hắn năm đó.

Mười hai trưởng lão, một thanh tiên kiếm, lập tức vỡ trận.

"Thủ Chính Đạo Môn, không gì hơn cái này."

Tô Tân Phong đưa tay chụp tới, lấy chuôi Tiên gia pháp kiếm này, thần sắc ngang nhiên, cảm thụ được pháp lực vượt qua giới hạn nhân gian, ánh mắt lấp lóe.

Mà mười hai vị Bán Tiên kia đều đã trọng thương, gần như sắp chết.

——

Lưu Bạc Tĩnh khẽ gật đầu.

Tô Tân Phong lúc này quả thực đủ xuất sắc.

Mạnh hơn so với Ứng Phong năm đó không chỉ một bậc.

"Quả nhiên là đệ tử Tô Đình, bãn lĩnh làm cho người mắc câu này cũng không nhỏ."

Lưu Bạc Tĩnh cảm thán một tiếng như vậy, ánh mắt lại chợt ngưng lại.

Chỉ thấy Tô Tân Phong lộ ra vẻ lạnh lùng, giơ tiên kiếm lên, dường như muốn chém giết mười hai vị trưởng lão này.

"Dừng tay!"

Lưu Bạc Tĩnh đưa tay đè xuống.

Khí tức cuồn cuộn, thần lực áp xuống.

Hưu!

Tô Tân Phong dùng tiên kiếm quét qua, lập tức chém rách khí tức kia.

Lưu Bạc Tĩnh thu tay lại, lộ ra sắc mặt khác thường.

"Lưu Thiên sư?"

"Chính là lão phu."

Lưu Bạc Tĩnh hạ xuống nhân gian, nói ra: "Bản lĩnh không nhỏ, nhưng đã thành Tiên gia rồi thì cần gì hạ sát thủ đối với Bán Tiên ở nhân gian?"

Tô Tân Phong vừa cười vừa nói: "Khi nãy bọn hắn suýt nữa muốn mạng của Tô mỗ, bây giờ trả chho bọn hắn một kiếm, tạm thời xem như đáp lễ mà cũng không được sao? Vãn bối không có nghe nói sau khi thành tựu tiên cảnh, phải buông bỏ ân oán trong quá khứ , mặc cho thế nhân khi nhục mà nén giận..."

Lưu Bạc Tĩnh bình tĩnh nói ra: "Ngươi đã vượt qua giới hạn nhân gian, không được tùy ý xuất thủ, ngoài ra, lúc trước ngươi quấy lộng gió mưa, đã kinh động tới Thiên Đình, lần này lão phu đến chính là muốn bắt ngươi lên trời hỏi tội."

Tô Tân Phong quét tiên kiếm qua, nói ra: "Sớm đã nghe nói Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện, có thể so với Tán Tiên đỉnh phong, đồng thời ở nhân gian cũng có hương hỏa cung phụng, có thể so với Tán Tiên chi cảnh, là một trong những thiên thần có tu vi cao nhất... Ngoài ra, mưu trí vô song, giỏi về dùng pháp, một thân thần lực có thể phát huy đến mức vô cùng tinh tế, dùng ở chỗ chính xác, cho nên lại có danh xưng vô địch tiên cảnh dưới Chân Tiên, năm đó gia sư ở tiên cảnh chưa từng giao thủ cùng ngài, cũng không biết năm đó ở Tán Tiên cảnh, là ai cao hơn?"

Lưu Bạc Tĩnh vừa cười vừa nói: "Ngươi muốn thử một lần cùng lão phu?"

Tô Tân Phong gật đầu nói: "Năm đó gia sư không đấu thắng, bây giờ đệ tử làm thay, dù ta vừa thành tiên cảnh, nhưng có tiên kiếm này, chắc hẳn vẫn có năng lực tranh đấu một bậc."

Lưu Bạc Tĩnh lắc đầu nói ra: "Ngươi không phải đối thủ của lão phu."

Tô Tân Phong vung kiếm quang về phía trước, quát: "Nhưng vãn bối cũng không thể thúc thủ chịu trói."

Lưu Bạc Tĩnh dừng lại, nói ra: "Nếu ngươi thúc thủ chịu trói, không khiến lão phu khó xử, tất nhiên là tốt nhất. Nếu ngươi không nguyện thúc thủ chịu trói, nhất định phải xuất thủ với lão phu, vậy thì đừng trách lão phu xuất thủ vô tình... Trước kia lão phu cùng sư tôn Tô Đình của ngươi cũng có mấy phần giao tình, nhưng đế chỉ đã hạ, không thể trái nghịch."

Sau khi nói xong, chỉ thấy trên người lão giả dâng lên một trận quang mang.

Kim quang sáng chói, đế uy hạo đãng.

Chính là pháp chỉ của Đế Quân.

"Nguyên Phong Sơn Tô Tân Phong, lấy tu vi tầng chín hành hoành khắp nhân gian bên trong, tùy ý làm bậy, chà đạp thiên điều, đặc mệnh Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện bắt hắn mang về Thiên Đình, chờ đợi xử lý."

"Nếu như dám phản kháng, tức là kháng chỉ, có thể giết!"

——

Cách đó ba ngàn dặm.

"Đúng là đủ hung ác."

Tô Đình thở dài một tiếng.

Đế chỉ không thể trái.

Dù Lưu Bạc Tĩnh cùng hắn có giao tình, nhưng không có khả năng làm trái ý chỉ của Thiên Đế.

Nếu như Tô Tân Phong thật sự không muốn bó tay chịu trói, như vậy Lưu Bạc Tĩnh thật sự có khả năng hạ sát thủ.

Mà đệ tử của Tô Đình hắn tuyệt đối không có khả năng thúc thủ chịu trói.

"Xem ra Đế Quân đã không thể nhịn nữa."

Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, ngữ khí ung dung.

Hắn cách Chân Tiên đỉnh phong nửa bước.

Nếu như trong ba mươi hai năm qua hắn cố gắng nghiên cứu, có lẽ đã bước qua nửa bước này.

Nhưng hết lần này tới lần khác trong ba mươi hai năm này, phần lớn tinh lực của hắn đều dùng để nghiên cứu đạo pháp Tiên gia, lại rất ít đi suy tư làm thế nào để đạp phá Chân Tiên đỉnh phong.

Bởi vì hắn vẫn ôm lấy lo nghĩ đối với việc mình đạp phá Chân Tiên đỉnh phong, tương trợ với Thiên Đình Đế Quân.

Mà Thiên Đình Đế Quân hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này.

Năm đó cho ra thời hạn là ba mươi năm.

Bây giờ đã đến năm thứ ba mươi ba.

Ngày xưa Đế Quân nói thế, có lẽ có giữ lại, không chỉ ba mươi năm.

Nhưng mưu đồ cuối cùng của Đế Quân sẽ không vượt qua năm mươi năm.

Nói cách khác, bây giờ Đế Quân đã tức giận, muốn bức hắn ra, buộc hắn bước ra một bước cuối cùng thành Chân Tiên đỉnh phong.

"Thôi được."

——

Ánh mắt Tô Tân Phong âm u đến cực điểm.

Ánh mắt Lưu Bạc Tĩnh phức tạp, nhưng ra tay lại không lưu tình.

Từng âm thanh chấn động bao trùm ngàn dặm.

Mặt biển chập trùng, hư không rung chuyển.

Mười hai vị trưởng lão khi nãy đều bị dư uy tác động đến, bị đánh bay ra xa ngoài ngàn dặm, không rõ sống chết.

"Đủ rồi."

Lưu Bạc Tĩnh khẽ lắc đầu, nói ra: "Nếu ngươi thúc thủ chịu trói, có lẽ càng tốt hơn... Nếu ngươi không nguyện, lão phu nhất định giết ngươi, trừ phi sư tôn ngươi hiện thân tới cứu."

Trên kiếm của Tô Tân Phong tỏa ra kiếm mang cực kì thuần túy, lại không nói một lời

Lưu Bạc Tĩnh nói ra: "Tô Đình ẩn núp ba mươi hai năm, đến nay không dám hiện thân tại thế, chính là có lo nghĩ của hắn. Hôm nay nếu ngươi vẫn lạc, trừ phi hắn có thể làm như không thấy , mặc cho đệ tử là ngươi chết yểu, nếu không thì phải hiện thân tới cứu, như thế chẳng phải là ngươi bức bách hắn?"

Ánh mắt Tô Tân Phong ngưng lại, liếc nhìn các phương, nói ra: "Chết sống có số, cùng lắm thì hôm nay vẫn lạc, tiến vào U Minh Địa phủ, làm Quỷ Tiên... Đồ đệ tự có mệnh số của đồ đệ."

"Mệnh số cái quỷ ngươi!"

Đúng lúc này, có giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ, từ phía chân trời vang lên.

Chỉ thấy ở phương xa chân trời, một thân ảnh chầm chậm đi tới.

Người này có diện mạo trẻ tuổi, khí tức bình thường, đi trên biển lớn như giẫm trên đất bằng, thần sắc bình tĩnh.

Kỳ thật đến bây giờ, dù không có người bức bách, hắn cũng muốn bước ra một bước này.

Chuyện hôm nay, chỉ là xảy ra trước thời hạn một thời gian.

"Đã lâu không gặp. "

Tô Đình nhìn về phía Lưu Bạc Tĩnh.

Vẻ mặt Lưu Bạc Tĩnh nghiêm túc đến cực điểm.

Tô Đình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Tân Phong cầm kiếm mà đứng, trên mặt bình tĩnh, trong lòng mắng thầm: "Tiểu vương bát đản này, nhất định biết rõ cái gì."

Chỉ thấy Tô Tân Phong thu kiếm, bất đắc dĩ nói ra: "Giấu đầu lộ đuôi nhiều năm như vậy, làm sao hôm nay ngài lại nghĩ đến hiện thân?"

Tô Đình nghe vậy, lập tức mắng: "Cái gì gọi là giấu đầu lộ đuôi? Vi sư đây là dạo chơi nhân gian, trải qua hồng trần, ma luyện tự thân, ngươi mới vào tiên cảnh, tu vi nông cạn, hiểu cái quái gì?"

Tô Tân Phong méo mặt.

Mà ở Trung Thổ đã có một đạo quang mang, trong chớp mắt vượt qua mấy vạn dặm.

Kiếm quang kia chớp mắt đã đến tận đây.

"Ngươi rốt cục hiện thân."

Chương trướcChương tiếp