Lão giả kia cùng Tô Đình, một già một trẻ, trước sau từ trong nhà đi ra.
Nữ tử áo đỏ thật sự không đi theo, nàng biết lúc này phụ thân của chính mình muốn đơn độc nói chuyện cùng Tô Đình, hiển nhiên là có ý muốn tránh chính mình.
Nhưng dù là nàng, hay Tô Đình là người tâm tư luôn luôn nhanh nhẹn, đều không đoán được, chỉ bởi vì lúc trước nữ tử áo đỏ liếc nhìn Tô Đình một cái mà khiến trong lòng lão nhân kia hiện ra ngàn vạn tâm tư, suy nghĩ hỗn loạn tới cực điểm.
Chỉ bởi vì nàng liếc nhìn Tô Đình một cái mà lão giả này thậm chí nghĩ tới cả việc sau này mình không thể khống chế tình thế phát triển, rồi đành chấp nhận vận mệnh, đợi mấy năm nữa nên nghĩ xem cháu ngoại của chính mình nên bái sư ở nơi nào luôn.
Nhưng lúc này còn chưa tới thời điểm chấp nhận vận mệnh!
"Chuyện kia. . ."
Ông lão dừng lại một chút, lộ ra nụ cười, nói: "Chuyện ở Bạch Kham sơn kia, tiểu hữu chớ nên hiểu lầm, kỳ thực lão phu rất thưởng thức ngươi, bởi vậy mới thay ngươi tìm chút đá mài dao. Ngươi không nên để ý tới quá trình, chúng ta chỉ nên coi trọng kết quả, nhìn tình thế bây giờ thì vì ngươi có áp lực mà đột phá được tầng ba, đồng thời có thể ngưng tụ thành thiên ý, thế gian ít có, có thể nói là hiếm như lá mùa thu, chẳng lẽ không phải là do lão phu trợ lực một phen sao?"
Tiểu tinh linh ở một bên nghe lời này, ngẫm lại thì thấy hình như có hơi lý.
Nhưng Tô Đình chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói: "Nói như vậy thì ta có thể ngưng tụ thành thiên ý là cần phải cảm tạ ngươi?"
Ông lão gật đầu nói: "Đúng là thế, nhưng lão phu cũng không muốn ngươi cảm tạ gì, chỉ muốn để ngươi hiểu rõ nổi khổ tâm của lão phu mà thôi."
Ông ta lại nhìn Tô Đình, lời nói đầy ý vị sâu xa: "Lão phu thấy ngươi xuất sắc như thế, nhưng ngươi lại khiêm tốn biết điều, vì vậy mới thúc đẩy ngươi một chút, không đành lòng thấy ngươi tiếp tục giấu tài, mới bức ngươi phát huy ra hết tiềm lực, thực sự là nhọc lòng."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Sao ta lại có cảm giác ngươi vốn là muốn giết chết ta, chỉ là không ngờ ta kinh tài tuyệt diễm như vậy, lâm trận đột phá rồi chém hết tất cả trở ngại."
Ông lão phất tay nói: "Làm sao có thể? Ta thật sự muốn giết ngươi, thì chỉ cần tiện tay là có thể đè chết ngươi, huống chi, lúc đó ta cũng không báo cho những Thượng nhân kia, chính là vì sợ ngươi không ứng phó được. . . Nhưng trên thực tế, ngươi cũng ứng phó được mà, sớm biết như vậy, ta đã thông báo với Thượng nhân rồi."
"Ngươi đang chê ta chết không đủ nhanh sao?"
Tô Đình hắc tiếng, nói: "Ta thấy lão gia ngài cảm thấy chỉ là một người tu hành tầng hai, tiện tay chuẩn bị mấy thanh đao cùn cảnh giới tầng ba là đủ để giết ta thôi?"
Nói tới đây, Tô Đình lại ghé sát tới phía trước, nói: "Dù giết không được, cũng có thể ép ta dùng Long Hổ Huyền Đan, cuối cùng chết no?"
Sắc mặt ông lão biến đổi, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Tô Đình cười nhẹ nói: "Lão gia ngài thấy ta không chết vì Long Hổ Huyền Đan, có phải vô cùng kinh ngạc?"
Ông lão phất tay áo nói: "Làm sao có thể? Lão phu thấy Long Hổ Huyền Đan là bảo bối, nen mới lưu cho ngươi, ngươi không phải không biết phân biệt. . ."
Ngừng một chút, ông lão buông tiếng thở dài, nói: "Cũng được, hôm nay lão phu xem như là tạ lỗi với ngươi, là ta làm việc không ổn thỏa."
Nghe thấy lời này, trong lòng Tô Đình ngược lại bắt đầu âm thầm cảnh giác.
Lão đầu này đạo hạnh quá cao, thân phận cũng cao, chỉ vì bởi nữ tử áo đỏ nên mới không đến nỗi hạ sát thủ với Tô mỗ, nhưng cũng tuyệt đối không thể chịu oan ức đến mức xin lỗi chịu thua?
"Thiên phú của ngươi so với lão phu tưởng tượng còn cao hơn rất nhiều."
Ông lão trầm giọng nói rằng: "Ở Nguyên Phong sơn, trong các đệ tử hiện nay, có thể so cùng với ngươi, đúng là không nhiều, kỳ thực khi nãy lão phu đang suy nghĩ có nên thu ngươi vào Nguyên Phong sơn. . ."
"Ồ?"
Tô Đình hơi nhăn trán lại, trong lòng âm thầm tính toán, lão đầu này hóa ra là nhìn thấy Tô mỗ kinh tài tuyệt diễm, vì vậy mới muốn mời chào ta, nhưng Tô mỗ ta có Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, cũng có Lôi Bộ chân truyền ở thế giới này, không cần bái vào Nguyên Phong sơn, làm đồ tử đồ tôn của ông ta?
"Hắc. . ."
Tô Đình cười lạnh nói: "Tô mỗ lại không muốn bái vào Nguyên Phong sơn của ngươi."
"Không phải vậy." Ông lão lắc đầu nói: "Ngươi đã có sư thừa, mà tự mình ngưng tụ thành thiên ý, Nguyên Phong sơn ta có thể truyền dạy cho ngươi đã không nhiều, lão phu cũng không cưỡng cầu ngươi vào sơn môn của ta, chỉ có điều. . . Sau này người ở bên ngoài cất bước, có thể dùng danh tiếng của Nguyên Phong sơn."
Ông lão nói như vậy bằng ngữ khí bình thản.
Phía sau câu nói này, ở trong tai người thường có lẽ sẽ không hiểu gì.
Thế nhưng Tô Đình lại hiểu rõ ràng ý của ông lão này.
Ví dụ hai đại Tổ Đình Đạo môn, Thủ Chính Đạo môn, Chính Tiên đạo môn.
Tất cả đạo sĩ trên thế gian hầu như đều tự xưng là đệ tử Tổ Đình Đạo môn.
Nhưng việc này không phải nói tất cả đạo sĩ trên thế gian đều xuất thân từ hai Đạo môn này, mà là đạo sĩ trên thế gian coi hai mạch Đạo môn này làm nguồn gốc truyền thừa của chính mình.
Chính như Đạo Tổ hiện nay, dù cho là thiền sư trong Phật môn không thuộc về Đạo môn, nhưng khi đề cập đến cũng đều kính xưng một tiếng tổ sư.
"Lão đầu, ngươi muốn sau này ta làm một người đạo sĩ, cũng nhận Nguyên Phong sơn là nguồn gốc?"
"Lão phu đúng là có ý như thế!"
"Dựa vào cái gì?"
Tô Đình lặng lẽ nói: "Trên thế gian này, người trong đạo môn thuộc các môn phái, thậm chí là tán tu, đều sẽ nhận hai đại Tổ Đình Đạo môn là nguồn gốc. . . Tuy rằng Nguyên Phong sơn của ngươi là một trong các Thánh địa Đạo môn cao quý, có lẽ cũng không thiếu đạo sĩ coi Nguyên Phong sơn là nguồn gốc, nhưng ta không tiếp thu, muốn nhận sao không đi nhận hai nhà kia chứ?"
"Bởi vì lão phu cho phép ngươi, chính là địa vị giống như là trưởng lão ngoại môn."
Ông lão chậm rãi nói: "Nguyên Phong sơn ta cũng thường mời chào một số Chân nhân không môn không phái, lại có đạo hạnh không thấp, tôn danh là trưởng lão ngoại môn. Mà tuy rằng đạo hạnh của ngươi không cao, nhưng tiềm lực lại cực cao, tương lai nếu không chết trẻ, cũng coi như tiền đồ rộng lớn, lão phu ở Nguyên Phong sơn cũng có một chút địa vị, có thể tạo ra ngoại lệ vì ngươi."
"Ha, chỉ là một lời hứa miệng mà thôi, lại muốn một người kinh tài tuyệt diễm gần như không tồn tại, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tiềm lực vô cùng như ta tới Nguyên Phong sơn?"
Tô Đình cười nói: "Đây chính là bồi tội của lão gia ngài, không khỏi quá không có thành ý rồi?"
Ông lão buông tiếng thở dài, nói: "Thế gian này có vô số người tu hành, không biết có bao nhiêu tán tu, muốn có một cái danh ở Nguyên Phong sơn ta, ngươi ngược lại có vẻ không thèm. . . Cũng được, lão phu còn có thể cho ngươi không ít chỗ tốt, làm ngoại môn trưởng lão, hàng năm trong môn phái sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt, nhưng tương ứng cũng cần ngươi xuất lực vì tông môn."
Dừng lại một cái, ông lão nói: "Nể tình ngươi đạo hạnh còn nông cạn, ta sẽ xét cấp độ việc mà tông môn giao cho ngươi, sẽ không quá mức gian nan."
"Chậm đã chậm đã. . ." Tô Đình giơ tay lên nói: "Ta đồng ý bao giờ chứ? Còn nhiệm vụ cho ta?"
"Nếu ngươi không đồng ý, cũng không có cách nào. . ." Ông lão buông tiếng thở dài, nói: "Ta vốn đang nghĩ ngươi vào Nguyên Phong sơn ta, cũng coi như người mình, có thể tìm một phương pháp trị liệu cho cô nương có Hàn Đỉnh thân bên trong kia, nhưng ngươi đã không muốn, lão phu cũng không bắt buộc."
"Đợi đã. . ."
Tô Đình không ngừng biến ảo sắc mặt, nói: "Ngươi biết Hàn Đỉnh thân?"
Ông lão bình tĩnh nói: "Lão phu đã từ Bạch Kham sơn đi lại đây sớm hơn ngươi, nhưng cũng không thể tự thuật buồn khổ trong lòng cùng khuê nữ của chính mình, cũng bởi vì hàn khí trong cơ thể biểu tỷ ngươi , đột nhiên xâm lấn tới, khuê nữ ta vội vã thay nàng rút hàn khí, không rảnh rỗi nói chuyện cùng lão phu. Sau đó, tuy rằng khuê nữ của lão phu không có đề cập, nhưng lão phu là nhân vật cỡ nào, làm sao có thể không nhận ra Hàn Đỉnh thân đang phát tác ở trước mắt?"
Sắc mặt Tô Đình liên tục biến đổi, nói: "Ngươi có thể trị sao?"
Ông lão nói rằng: "Lão phu không thể trị, nhưng có người có thể trị."
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng, ý niệm trong lòng hỗn loạn.
Từ Lạc Việt quận đi tới Khảm Lăng, chính là vì hắn muốn đổi lấy Liệt Nguyên Hỏa Mộc, mà Liệt Nguyên Hỏa Mộc này cũng không thể trị tận gốc Hàn Đỉnh thân, chỉ là để giảm hàn khí xuống thôi.
Bây giờ có nữ tử áo đỏ ở bên có thể rút lấy hàn khí, kỳ thực cũng chỉ tương đương với hiệu dụng của Liệt Nguyên Hỏa Mộc.
Nhưng việc này đều chỉ tạm thời đánh tan hàn khí, chứ căn bản không thể giải quyết Hàn Đỉnh thân.
Hắn vốn tưởng rằng muốn giải quyết Hàn Đỉnh thân, vẫn cần chờ mình lấy được Liệt Nguyên Hỏa Mộc, sau đó lại chu du thiên hạ, trải qua một phen gian khổ, mới có thể tìm được phương pháp.
Nhưng không ngờ ông lão này dĩ nhiên sẽ có phương pháp trị liệu Hàn Đỉnh thân?
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, lão giả này có đạo hạnh cao thâm, xuất thân bất phàm, mà tuổi đã rất cao, từng trải tất nhiên cũng không cạn, có thể nhận ra Hàn Đỉnh thân, cũng có thể sẽ biết cách làm sao để trị Hàn Đỉnh thân tận gốc, chuyện này cũng không hiếm lạ gì.
"Năm xưa lão phu từng có chút giao tình cùng Hoán Hoa các."
Ông lão chậm rãi nói rằng: "Tổ sư Hoán Hoa các, cũng truyền tự với Đạo Tổ, nội tình thâm hậu, trải qua mấy ngàn năm. . . Trong Hoán Hoa các đều là nữ tử, mấy ngàn năm qua, không biết dã có bao nhiêu thể chất kỳ dị, tự nhiên sẽ có biện pháo trị tương ứng."
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng, nói: "Tục truyền rằng từng có người có Hàn Đỉnh thân có thể tu hành?"
Ông lão gật đầu nói: "Đó chính là nữ đệ tử ở Hoán Hoa các, chỉ là sau đó nàng mắc sai lầm, bị một người trong Tà đạo dùng để làm thuốc, sau đó người trong Tà đạo này cũng bị lột da tróc thịt. . . Nhưng trong Hoán Hoa các, nếu có thể giúp một người tu hành, cũng là có thể khiến Hàn Đỉnh thân thứ hai, bước lên con đường này."
Nói tới đây, trong ánh mắt ông lão tràn đầy thâm ý, nhìn sang Tô Đình, xa xôi nói: "Chỉ có điều, giao tình là giao tình, Hoán Hoa các dù sao cũng là Thánh địa Đạo môn, việc thu đồ đệ vốn nghiêm khắc cẩn thận, còn cẩn thận hơn so với Nguyên Phong sơn ta."
"Nếu lão phu tùy ý đề cử một người, tự nhiên khó có thể vào Hoán Hoa các, nhưng nếu nữ tử này là gia quyến của đệ tử Nguyên Phong sơn, như vậy cũng không tính là người ngoài, có thể coi như biết gốc biết rễ, lão phu có lòng tin, có thể giúp nàng chữa trị Hàn Đỉnh thân."
"Đương nhiên, chỉ chữa trị Hàn Đỉnh thân, nhưng muốn cho nàng bái sư vào Hoán Hoa các thì lại là hi vọng xa vời."
Nói xong lời này, ông lão nhìn về phía Tô Đình, lạnh nhạt nói: "Như vậy, ngươi cân nhắc thế nào rồi?"
Ngữ khí của ông ta bình thản, thần sắc quái lạ, giống như có cảm giác có thể nắm chắc tất cả mọi chuyện ở trong lòng bàn tay, xem hậu sinh vãn bối nhà ngươi làm sao thoát được lòng bàn tay của lão phu?
Tô Đình không để ý đến ánh mắt của lão giả, chỉ trầm ngâm nói: "Nếu như thật sự có thể chữa trị Hàn Đỉnh thân, ta có thể làm trưởng lão của Nguyên Phong sơn, mà chuyện ngươi hại ta ở Bạch Kham sơn, ta cũng sẽ không nhắc chuyện cũ."
"Không nhắc chuyện cũ?"
Ông lão bỗng nhiên kinh ngạc.
Lẽ nào tiểu tử này còn thù dai?
Nể tình khuê nữ của chính mình, ông ta cũng không tính đến rồi, cũng không muốn giết hắn, nhưng tiểu tử này còn muốn tính toán?
Chuyện này không phải đã sớm xóa bỏ sao?
"Ha ha."
Tô Đình nở nụ cười một tiếng, ngữ khí khó hiểu.
Nhưng tiểu tinh linh ở bên người lại khá hiểu rõ tính tình của Tô Đình.
Thiếu niên này ở Bạch Kham sơn bị hãm hại một trận, lấy tính tình của hắn, tất nhiên là thù dai ở đáy lòng.
Chỉ là trước mắt bị vướng bởi đạo hạnh quá thấp, không phải đối thủ của lão giả, chỉ có thể dựa thế vào nữ tử áo đỏ, nên mới sợ bị ông lão giết chết.
Việc này Tô Đình không nhắc lại, nhưng cũng không có nghĩa là Tô Đình sẽ thật sự buông bỏ đoạn ân oán này.
Hắn luôn là người thù dai.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Trước mắt là lấy trứng chọi đá.
Nhưng sau này lại không hẳn.
Tô mỗ là nhân kiệt cỡ nào, ngày sau nhất định sẽ người sau vượt người trước, đạo hạnh nhất định phải vượt qua lão đầu này.
Dù nể tình nữ tử áo đỏ, không trực tiếp hại chết ông lão này, ít ra cũng phải khiến ông ta tàn phế!
Tô Đình thầm nghĩ trong lòng: "Chỉ cần có thể chữa trị cho biểu tỷ, Tô mỗ cũng coi như rộng lượng một ít, sau này tha cho ông lão này một mạng là được."
Ông lão thở phào nhẹ nhõm, thầm nói: "Nhọc lòng, cuối cùng cũng coi như lừa gạt được hắn đi vào, kế tiếp chính là vấn đề bối phận, khuê nữ kia của ta luôn luôn thủ quy củ, tôn bối phận. . . Ta làm hắn thấp hơn một đời là được."
Nghĩ như vậy, ông ta cũng không nhìn được khẽ thở dài.
Đường đường là một Đại chân nhân, còn phải thả xuống cái giá, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với một hậu bối chưa ngưng tụ thành Âm Thần như thế.
Rõ ràng trong lòng chỉ muốn đập chết hắn, lại còn phải dụng tâm mời chào với hắn.
Làm cha làm mẹ, quả nhiên đều phải nhọc lòng vì nhi nữ.