Bốn phía vắng vẻ hoang tàn, cây cối đổ gãy dập nát, mặt đất rạn nứt, khe rãnh lít nha lít nhít, sau khi đấu pháp kết thúc, còn sót lại rất nhiều khí tức hung lệ.
"Tại hạ Tô Đình, mời đạo huynh hiện thân!"
Giọng nói của Tô Đình lạnh lùng, cũng cực kì nghiêm túc.
Sắc mặt tiểu tinh linh thay đổi, nhích tới gần bên người Tô Đình.
Mà sau khi Tô Đình hô câu kia xong.
Ở nơi cách đó chừng ba mươi trượng.
Một mô đất chậm rãi đùn lên.
Dưới mô đất rõ ràng là nước chảy.
Suối nước mãnh liệt phun lên.
Ầm một tiếng!
Mô đất vỡ ra!
Nước suối phun trào!
Sau đó chỉ thấy trong suối nước có một bóng người như ẩn như hiện.
Bóng người này hình như là một lão giả đang cười, diện mạo ôn hòa.
"Đạo huynh thật bản lĩnh."
Tô Đình từ từ thở ra một hơi, nói: "Thuật liễm tức cao thâm huyền diệu, so với pháp môn liễm tức mà ta sở học thì không khác nhau lắm. . . Nếu như ta không mạo hiểm thử để Âm thần xuất khiếu giữa ban ngày thì thật sự là khó mà phát hiện ra."
Dòng nước dần dần tản ra, dọc theo khe rãnh trên mặt đất, chảy ra bốn phía.
Mà bóng người trong nước lại dần dần hiện ra chân thân.
Nhưng vẻ mặt Tô Đình lại càng thêm ngưng trọng.
Lão giả trước mắt này có khí tức quá quỷ dị.
Nếu không phải lúc trước hắn để Âm thần xuất thể, cảm giác được thì cũng thật sự khó mà phát hiện được.
"Dù ngươi không phát hiện ra lão phu, lão phu cũng sẽ hiện thân để gặp ngươi."
Lão giả này vừa cười vừa nói: "Bản lĩnh không nhỏ, dùng đạo hạnh tầng bốn lại có thể giết nhân vật có đạo hạnh tầng sáu, tuy nói là ỷ vào bảo bối, nhưng cũng không thể không nói, bản lĩnh không tầm thường."
Tô Đình chắp tay, thi lễ nói: "Lão tiên sinh nói đúng lắm, khiến người kính nể."
Lão giả ngơ ngác một chút, sắc mặt hơi cứng lại.
Theo lẽ thường, đối phương không phải nên khiêm tốn, đáp lại hai tiếng "Quá khen" à?
Sao tiểu tử này lại không giống bình thường như thế?
"Quả nhiên là thú vị."
Lão giả cười ha ha.
Nhưng Tô Đình không bật cười, hắn cẩn thân quan sát, nhưng vẫn chưa nhìn ra lai lịch của đối phương.
Lão giả này giống như là thường nhân, nhưng hiển nhiên không là phàm nhân, nhưng cổ quái là hình như cũng không giống người tu hành, thậm chí không giống như người.
Nhưng lão giả này cũng không giống yêu vật đã hóa người, cũng không giống quỷ vật.
Tô Đình cẩn thận dò xét, chỉ cảm thấy khí tức trên người lão giả này rất cổ quái, mờ mịt không rõ, trên thân nhiễm khí tức giống như. . . Khí tức khói lửa?
"Giống như có mùi hương hỏa ngọn nến?"
Trong lòng Tô Đình chấn động, thầm nghĩ: "Đây hẳn là hương hỏa nguyện lực?"
Chẳng lẽ lão giả này cũng giống như Tùng lão, là người thuộc thần đạo dùng hương hỏa để tu hành?
Nhưng cũng không đúng, Tùng lão tu hành thần đạo, không thành thần, vẫn là người, còn tính là người tu hành.
Nhưng lão giả này lại không phải là người!
"Nhìn không thấu lão đầu nhi này." Tiểu tinh linh bỗng xích lại gần bên tai, cũng nói như vậy.
"Đúng là khó dò, không biết rõ lai lịch."
Tô Đình truyền âm đáp lại.
Mặc dù tiểu tinh linh có tầm mắt tương đối cạn, nhưng nàng là thần thai, sinh ra đã là thần, chỉ là chưa trưởng thành, thần nhãn nhìn mọi vật càng thêm rõ ràng.
Nghe tiểu tinh linh nói như vậy, Tô Đình lại nhớ tới trên thế gian có yêu vật tinh quái, thậm chí quỷ hồn âm linh, được người cung phụng, sẽ thu được hương hỏa, lão giả này hẳn là cũng như vậy?
Nhưng lão giả này không phải người, cũng không phải yêu vật tinh quái, nhìn như quỷ hồn âm linh, nhưng lại tuyệt đối không phải quỷ vật, có thể nói là không phải người không phải quỷ cũng không phải thần!
Cuối cùng là lai lịch gì?
"Đã nhìn ra sao?"
Lão giả khẽ cười hỏi.
Tô Đình cười một tiếng, nói: "Lão tiên sinh rất cổ quái, không phải người không phải quỷ cũng không phải thần, rốt cuộc có lai lịch ra sao?"
Lão giả này cười ha ha, nói ra: "Sai rồi, sai rồi."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Sao lại sai rồi? Tiên sinh là người tu hành? Hay là quỷ vật? Chẳng lẽ là thần thổ địa trong núi?"
Lão giả vuốt râu nói: "Đều đúng, cũng đều không đúng. . . Ngươi nói ta không phải người không phải quỷ cũng không phải thần, trên thực tế, lão phu ta là người là quỷ cũng là thần."
Tô Đình im lặng nửa ngày không kịp phản ứng, sau đó mới hỏi lại: "Rốt cuộc ông là ai?"
Lão giả chậm rãi nói ra: "Lão phu họ Nhan, từ sông lớn Cảnh Tú tới đây."
Tô Đình ngạc nhiên nói: "Là thần sông Cảnh Tú?"
Tô Đình hô lên câu này, sắc mặt lại liên tục thay đổi, ở Huyện Cảnh Tú có lời truyền miệng rằng thần sông chính là một cô nương, là nữ nhi của Tỉnh Túc trên trời, làm sao lại là một lão đầu nhi trước mắt chứ?
Nhưng cho dù là một lão đầu nhi, thần sông cũng là thần, sao lại không phải thần?
"Lão phu được thần sông lệnh tới đây."
Lão giả vừa cười vừa nói: "Lão phu vốn tên Nhan Vọng, vốn chỉ là người thường, biết xem chút phong thủy, nhưng không tu hành, chưa thành Âm thần, sau khi chết được thần sông cho gọi, không vào Địa Phủ, không bị giam cầm, nhưng cũng không lọt vào Phong Thần bảng được, bây giờ coi như là cánh tay trái của thần sông, không phải chính thần, nhưng cũng có chỗ ký danh ở Thiên Đình, nhận hương hỏa hơn trăm năm, cũng miễn cưỡng có thể tính là bán thần."
" Sứ giả thần sông?"
Tô Đình thoáng nhíu mày, trong lòng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Mặc dù lão đầu này không phải chính thần, nhưng có thể ở dưới thần linh, cũng coi như nửa Ngụy Thần, hơn nữa tục truyền rằng Cảnh Tú thần sông đã có hơn tám trăm năm, vì thế thời gian tồn tại của lão đầu này cũng khá lâu dài.
Được hưởng lợi từ hương hỏa, thuộc hạ dưới trướng thần linh lâu đời, có lẽ cũng không phải kẻ tay trói gà không chặt.
Mà mặc dù lão giả này rất khiêm tốn, nhưng lại phi thường cổ quái.
Trầm ngâm một chút, Tô Đình mới hỏi: "Ngài đã là sứ giả của thần sông, như vậy hiện tại là ngài muốn gặp ta, hay thần sông muốn triệu kiến ta?"
Nhan Vọng nói ra: "Đương nhiên là thần sông cho gọi."
Trong lòng Tô Đình cảm thấy cổ quái, mặc dù hắn là người tu hành, nhưng Cảnh Tú thần sông và hắn vốn không quen biết, vậy tìm hắn làm gì. . . Lần này đi là cát hay là hung?
Nhưng bây giờ Tô Đình vừa đấu thắng Đỗ Hằng, không có nhiều dư lực, mà đối phương hiển nhiên là có bản lĩnh cao thâm, hắn không đi cũng không được.
"Không biết thần sông triệu Tô mỗ đến là vì chuyện gì?"
"Đây là chuyện của thần sông." Nhan lão vừa cười vừa nói: "Ngươi không cần hỏi nhiều, trước kia lão phu là phàm nhân, về sau may mắn được thần sông cho gọi, tránh được nỗi khổ của Lục Đạo Luân Hồi, bây giờ cũng chỉ là dựa vào chút bản lính thông hiểu phong thuỷ địa thế, thay Sông Cảnh Tú lớn sửa đổi phương hướng, khống chế dòng nước, cải thiện thủy thế, bình thường cũng coi như chân chạy, hưởng chút hương hỏa mà thôi. . . Rất nhiều chuyện, lão phu cũng không biết, cũng không có tư cách biết, nhưng từ trước đến nay thần sông luôn thiện tâm, sẽ không vô cớ hại ngươi."
Nói đến đây, ánh mắt của ông ta rơi vào trên thân tiểu tinh linh, lại nhìn tới Tô Đình, nói ra: "Từ trước đến nay thần sông yêu thích yên tĩnh, ít gặp người ngoài, ngươi đã có thể được thần sông triệu kiến, thần sông lại không để lão phu đến hạ sát thủ, lão phu suy đoán, lần này đi tám chín phần mười là thiện duyên."
Tô Đình nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, trong lòng có quyết định.
"Đi."
Nhan lão chìa tay ra, nói: "Tô tiểu hữu, đừng để thần sông đợi lâu."
Tô Đình chần chừ một lúc, hơi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong đầu mình, hồ lô kia cũng không cảnh báo, trong lòng cũng ổn định, lập tức muốn khởi hành.
Mà đúng lúc này, tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Hay là ta vẫn ở lại đi, ngươi nói ta là bảo bối như thế, lỡ may người ta muốn ăn ta thì làm sao bây giờ?"
Tô Đình nghĩ như vậy cũng thấy có mấy phần đạo lý.
Nhưng Nhan lão lại nói: "Đúng rồi, vị tiểu thần này, cùng nhau tiến về đi."