favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tiên Môn
  3. Chương 219: Vô đề

Chương 219: Vô đề

Trong cả đời mình, tính đến hôm nay, có lẽ khoảnh khắc này là đặc biệt nhất đối với Lăng Tiểu Ngư. Chưa bao giờ tâm tình hắn lại quái lạ như thế. Khẩn trương? Có. Ngại ngùng? Có. Hoang mang? Có. Tội lỗi? Cũng có nốt...

Cảm xúc, nó rất nhiều.

Nhưng, dẫu nhiều hơn nữa, cuối cùng rồi cũng chả để làm chi, tất cả đều tan biến. Điểm mấu chốt nhất, thứ sẽ biến thành ký ức sâu đậm, nó lại không phải cảm xúc. Hình ảnh, đấy mới là những gì sẽ tồn tại mãi mãi.

Hiện tại, sau khi mảnh y phục cuối cùng được kéo xuống thì tay chân Lăng Tiểu Ngư cũng đã hoàn toàn bất động. Khuôn mặt hắn, nó cũng là như thế.

Tất nhiên, chẳng phải tự dưng mà Lăng Tiểu Ngư trở nên như vậy. Đờ ra, hết thảy đều bởi vì Lăng Thanh Trúc cả thôi.

Nếu như ban nãy, một cặp tuyết lê trắng nõn căng tròn đã làm Lăng Tiểu Ngư không nỡ dời mắt thì bây giờ, nơi tư mật phía dưới lại càng "ghê gớm" hơn nữa, khiến hắn thất hồn lạc phách, tâm trí đình trệ.

Hắn... gần như đã chẳng còn suy nghĩ gì được nữa.

Không giống huyễn cảnh mà Âm Tiểu Linh từng thi triển ở khách điếm Nhược Lai, nơi hạ thân Lăng Thanh Trúc, cánh rừng u minh thật là thưa thớt lắm. Cỏ cây ít tới nỗi chỉ cần thoáng liếc qua thôi cũng đủ thấy rõ ràng bên dưới rồi.

Đồng ý là đôi chân Lăng Thanh Trúc đang khép đấy, nhưng... Khép thì khép, có chặt đến mấy thì cũng đâu thể che hết phần da thịt phổng phao kia được. Huống hồ... nó lại còn trắng hồng như vậy...

(Còn tiếp...)

Chương trướcChương tiếp