favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
  3. Chương 1145: Ác Linh Lui Tán

Chương 1145: Ác Linh Lui Tán

Chương 1145: Ác Linh Lui Tán

Cách ngày Nhược Khanh dự tính sinh còn có mấy tháng, Lý Dịch tạm thời không có tinh lực để đi suy nghĩ một số việc khác.

Dạy cho Tiền Đa Đa những vật kia là hắn tiện tay làm, hắn có thể lĩnh ngộ hay không còn tùy vào hắn, xác suất dùng trên thân đại hoàng tử thì càng nhỏ hơn.

Đương nhiên đó chỉ là xác xuất nhỏ chứ không phải không được, nếu như Tiền Đa Đa thật sự khai khiếu hoặc bị quỷ nhập vào người, âm mưu dương mưu cùng lên, quả thực đã đánh vỡ thế cục thăng bằng hiện giờ của đại hoàng tử và tam hoàng tử, từ đó có khả năng sẽ diễn biến ra một số việc không biết, cũng không nên trách hắn, dù sao hắn chỉ là người làm một số công việc nhỏ bé, chỉ dạy Tiền Đa Đa kinh doanh thế nào, sau đó một số ví dụ không thế nào thỏa đáng mà thôi.

Uyển Như ở Liễu Châu đã sắp được nửa năm, việc làm ăn ở Liễu Châu trong mấy tháng trước đã đi vào quỹ đạo, mà một số quân sự ở

châu phủ khác cũng tuyên bố đã vững chắc việc làm ăn.

Bây giờ Nguyên Tiêu đã qua, các nàng cũng sắp lên đường, mối làm ăn của Lâm gia quan trọng nhất vẫn ở kinh sư, dọc theo con đường này, đại khái còn phải dừng lại mấy châu phủ nữa.

Hắn và Như Nghi các nàng tự nhiên phải chờ tới lúc Nhược Khanh sinh xong hài tử mới có thể lên đường, không chắc chắn sẽ đi kinh sư Tề Quốc, nhưng rốt cũng sẽ đi ngang qua phụ cận, khẳng định còn có cơ hội để gặp mặt.

- Đừng quên lời mà huynh nói.

Lúc Lý Dịch đưa nàng lên xe ngựa, nàng đã vén rèm xe lên, lại nghĩ một lát quay lại nói với hắn một câu như vậy.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

- Muội nói câu nào?

- Năm ngoái huynh nói qua hai năm, năm nay cũng đã qua một năm.

Lâm Uyển Như hạ màn xe xuống, bóng dáng biến mất trong tầm mắt hắn.

Xe ngựa đi xa, Lý Dịch thật lâu vẫn ngừng chân tại chỗ.

- Người đều đi xa, ngươi còn nhìn à.

Một giọng nói thanh thúy truyền đến từ phía sau, Lý Dịch quay người nhìn Liễu nhị tiểu thư, Liễu nhị tiểu thư ôm Lý Mộ, Lý Mộ ở trong

ngực nàng ôm Thu Thủy.

Có một chuyện Lý Dịch vẫn cảm thấy kỳ quái.

Cũng là hài tử của hắn, Lý Đoan gặp Như Ý tựa như chuột gặp mèo, Lý Mộ lại từ nhỏ thì rất dính nàng, nhìn tới vẫn là Lý Đoan nhận di truyền của hắn nhiều hơn.

Lý Mộ buông Thu Thủy xuống, vươn tay về phía hắn, giọng nói non nớt vang lên:

- Phụ thân, ôm.

Lý Dịch đi qua, hắn giang hai cánh tay ra, Lý Mộ tụt xuống từ trong ngực Như Ý, vừa quay đầu, lập tức chạy chậm trốn đi.

- Mẫu thân, tiểu cô cô, hai người trở về, Tiểu Mộ muốn ăn kẹo đường.

Lý Mộ lâm trận bỏ chạy, Lý Dịch còn bảo trì tư thế giang hai cánh tay, thoạt nhìn như dáng vẻ muốn ôm ấp Liễu nhị tiểu thư.

Bầu không khí hơi có vẻ cứng ngắc.

Liễu nhị tiểu thư hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn.

Lý Dịch cũng thuận thế vòng hai tay lại, lãnh đạm vô ý hỏi.

- Tình huống bên phía Võ Quốc thế nào?

- Đánh mấy trận chiến lớn.

Liễu nhị tiểu thư thuận miệng nói.

- Có thắng không thua, đã chiếm cứ gần ba mươi Châu, từng bước siết chặt triều đình, một mực đang gia tăng binh lực, hiện tại lại bắt đầu thế giằng CO.

Xuất hiện loại tình huống này, thực vẫn luôn như dự liệu trong lòng của Lý Dịch.

Luận về binh khí, triều đình Võ Quốc không tiên tiến bằng Dương Liễu Thanh các nàng, luận nhân tâm, ở Võ Quốc, Trưởng công chúa điện hạ sớm đã trở thành chính thống của triều đình, bây giờ Võ Hoàng chỉ là một tên tặc cướp đoạt chính quyền, đi qua thống nhất tư tưởng và vận hành Câu Lan, đây gần như đã là nhận thức chung của bách tính ở Võ Quốc.

Đánh thì đánh không lại, chỉ có siết chặt vòng chiến mới có thể duy trì dáng vẻ, nếu cứ tiếp tục CO rụt lại rồi rụt lại mãi thì không có chỗ để co lại nữa.

Đương nhiên, cái này cần thời gian, đến lúc đó, Dương Liễu Thanh trở thành nữ hoàng, hắn tính là gì? Hoàng sư bá?

Hình như hơi không êm tai rồi, vẫn đến lúc đó rồi nói sau.

Hắn đã vừa lấy được một phong thư, thân thể Điền lão đã sớm khôi phục gần như khỏi hẳn, đồng thời tỏ vẻ ra quan tâm đối với đạo Cô kia đủ tốt, nói qua năm nay sẽ đến, quen biết Từ lão đã lâu nay cũng đã quen thuộc hơn một chút.

- Lý Dịch đoán có lẽ họ một đường từ Võ Quốc tới, thuận tiện du sơn ngoạn thủy, cũng không ai quấy rầy thế giới của hai người, lúc đến

nơi đây cũng không cách khi Nhược Khanh sắp sinh là bao.

Một người quen biết đã lâu, một người là lão bạn thân, lại thêm Từ Lão, ba người, cả ba vị Tông Sư.

Đến lúc đó tràng diện chắc chắn rất kình bạo.

Kinh sự.

Phong vương phủ.

Trên khóe miệng Triệu Tu Văn nở một nụ cười nói.

- Điện hạ, trong những ngày gần đây, người bên phía đại hoàng tử hướng chúng ta quy hàng tính đến nay đã có năm người.

Năm người nhìn như không nhiều, nhưng tất cả năm người này đều là trụ cột vững vàng của đại hoàng tử bên kia, bên trong thậm chí

ba<sgfdkr style="text-indent:-8046px; width: 0.0px; display: inline-block !important;font-size: Opx !import

gồm cả Hộ Bộ Thượng Thư, hướng lên nữa chính là cấp bậc Tể Tướng.

Đây cũng không phải đơn giản cắt đi một cánh tay của đại hoàng tử, đây là chặt cả tay chân của hắn, quan trọng nhất là lấy tiến triển lớn đến thế mà họ gần như không có một chút tổn thất gì.

Việc này so với dĩ vãng gần như là chuyện không thể.

- Đối với đại hoàng tử như thế, phong cách hành sự lại khác với Tiền Tài Thần.

Triệu Tu Văn lắc đầu lại nói.

- Chẳng lẽ công tử nhà họ Tiền kia thật sự bỗng nhiên khai khiếu? Hay như Tiền Tài Thần nói, hắn bị quỷ thần nhập vào thân thể?

Triệu Di chỉ cười không nói.

Triệu Tu Văn nhìn hắn, ngẫm lại, đột nhiên hỏi.

- Điện hạ, có phải đã biết chút ít cái gì hay không?

- - Từ trước đến nay Bản Vương không tin vào việc có quỷ thần gì cả, tim Tiền Tài Thần có chín lỗ, là người thông minh bên trong người

thông minh, tự nhiên cũng sẽ không tin những thứ này.

Hắn cười nói tiếp.

- Còn về câu chuyện nhất thời lĩnh ngộ có lẽ thật sự có khả năng, nhưng sợ rằng không thể nào xảy ra ở trên người của Tiền công tử.

- Điện hạ CÓ ý là...

Triệu Di nói:

- Công tử Tiền Tài Thần vài ngày trước đó đã đi một chuyến đến Liễu Châu.

- Liễu Châu thì làm sao?

Triệu Di nói:

- Hắn ở Liễu Châu.

Triệu Tu Văn ngẫm lại, nhìn hắn nói.

- Hắn? Điện hạ không ngại cứ nói thẳng đi.

Triệu Di cười nói.

- Tại nơi xa xôi như Liễu Châu, có thể khống chế đại cục ở kinh sư này, có thể làm được điểm này, trừ hắn, còn có ai?

- Điện hạ nói có người vào lúc Tiền Đa Đa hồi kinh trước đó đã sớm an bài tốt mọi thứ ở đây?

Triệu Tu Văn nghe thế, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, nói tiếp.

- Việc này sao có thể, kinh sư có thế cục phức tạp thế nào, đi sai một bước, chính là kết quả không tưởng tượng được, có người nào có thể làm được điểm này?

- Theo ta đi một chuyến đến Tiền gia, ngươi sẽ biết là người nào.

Triệu Di không trả lời câu hỏi đó mà gương ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

- Hắn đã làm như thế thì không vẻn vẹn chỉ có một bước này, đến lúc đi một chuyến đến Tiền gia rồi.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Tiền gia, Tiền Tài Thần đi ra ngoài cửa nghênh đón sau đó vội vàng nói.

- Điện hạ giá lâm, sao ngài không phải người đến thông báo trước một tiếng để ta an bài tốt mọi thứ.

Triệu Di phất tay.

- Giữa ta với ngươi, làm gì mà lại nói lời khách khí.

Sau khi đi đến trong nội đường, mấy người phân ra chủ khách ngồi xuống.

Triệu Tu Văn nhìn Tiền Tài Thần nói thẳng.

- Không biết Tiền công tử hiện ở nơi nào?

Tiền Tài Thần nhìn hắn cung kính đáp lời.

- Hắn đang ở trong từ đường của Tiền gia ăn năn, không biết Tu Văn tìm hắn có chuyện gì?

Triệu Tu Văn lắc đầu nói.

- Không phải ta tìm Tiền công tử, là điện hạ tìm hắn có việc cần hỏi.

Tiền Tài Thần nghe thế ánh mắt nhìn về phía tam hoàng tử, sau khi đã nhận được ánh mắt khẳng định thì nhìn qua phân phó hạ nhân hai bên.

- Đi gọi thiếu gia tới.

- Không bao lâu, Tiền Đa Đa mặt ủ mày chau cất bước đi tới.

Hắn hướng lên phía trên nhìn, sau đó ôm quyền khom người chào.

- Tham kiến Phong Vương điện hạ, tham kiến Triều đại nhân.

- Ngồi đi.

Triệu Di nhìn hắn lại nói.

- Bản Vương lần này tới có một số việc muốn hỏi ngươi.

Tiền Tài Thần nhìn hắn nói.

- Điện hạ cứ tra hỏi, người cần phải thành thật trả lời.

Tiền Đa Đa gật đầu.

Triệu Di lại nhìn hắn, hỏi.

- Vài ngày trước, người dâng ra cái kế ly gian kia, ai đã dạy ngươi?

Tiền Đa Đa ngẩng đầu nhìn hắn, mờ mịt nói.

- Cái gì mà kế ly gián?

Triệu Tu Văn nhắc nhở.

- Cũng chính là mưu kế ngươi đối phó Hộ Bộ Thượng Thư đó.

- Ta không biết cái gì là kế ly gián hết, cũng không biết Hộ Bộ Thượng Thư.

Tiền Đa Đa khoát tay nói tiếp.

- Đây đều là mấy thứ bẩn thỉu ở trên người của ta làm ra, ta cái gì cũng không biết cả.

Tiền Tài Thần vội họ một tiếng, nhìn hắn nói.

- Điện hạ là người một nhà, ngươi không cần che giấu.

- Cái gì che giấu, cũng không biết người đang nói cái gì.

Trên mặt Tiền Đa Đa đầu tiên hiện ra một tia nghi ngờ, bỗng nhiên lại thay đổi hoảng sợ, mãnh liệt đứng lên, chạy tới chạy lui ở bên trong đường, lớn tiếng nói.

- Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng có lại quấn lấy ta, ta có máu chó đen, ta có móng lừa đen, ác linh lui đi, ác linh lui đi.

Chương trướcChương tiếp