favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ
  3. Chương 165-2

Chương 165-2

Mọi người nghe Hiên Viên Hạo gọi như vậy thì gật đầu một cái, ngay sau đó Quái lão đầu hướng về phía Hiên Viên Hạo nói: "Hiên Viên Hạo, mặc dù Hiên Viên gia rất có thế lực nhưng ngươi đã là cháu rể ta thì không thể không đối xử tốt với cháu gái ta. Nếu ta biết ngươi dám làm tổn thương Nhược Vi thì cho dù là nguyên nhân gì ta cũng không tha cho ngươi.”

Hiên Viên Hạo nghe Quái lão đầu uy hiếp thì chỉ cười nói: “Con xin cam đoan tuyệt đối sẽ không tam thê tứ ta làm Nhược Vi đau lòng."

Mấy cô gái trong chính điện nghe Hiên Viên Hạo nói thế thì hâm mộ không thôi, ba kiếp cũng không tìm được người chồng nào như vậy.

Quái lão đầu hài lòng, né sang một bên cho Hiên Viên Hạo đi. Hiên Viên Hạo không nghĩ tới Thụy ca sẽ đột nhiên đứng chắn đường, cậu bé nói: "Tỷ phu, đệ nghe nói người từng đậu Cử nhân, không biết người có thể làm một bài thơ không? Còn nếu không làm được thì đệ sẽ không nhường đường."

Hiên Viên Hạo không ngờ mới qua một cửa lại đụng phải một cửa nữa, khóe miệng hắn giật giật, suy nghĩ một chút, bật thốt lên: "Họa mi y nỉ tình mạch mạch, luyến ngữ ôn hinh ý nùng nùng, giai ngẫu thiên thành duyên diệu diệu, nhân phùng hỉ sự diệp hồng hồng."

Mọi người kinh ngạc nghe Hiên Viên Hạo nói, sau đó tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt. Thụy ca nghiêng đầu nhìn Quái lão đầu, cậu bé thấy ông cười gật đầu một cái thì mới không cam lòng, chu mỏ đứng sang một bên.

Hiên Viên Hạo vội vàng mở cửa lớn, hắn sợ lại có người đứng ra ngăn cản.

Khi đi gần tới phòng Nhược Vi, Hiên Viên Hạo kích động, tay nắm thành quả đấm bước nhanh tới.

Khi hắn thấy Nhược Vi đầu đội khăn voan đỏ thì bắt đầu cười, mấy nam nhân đi theo phía sau thấy bộ dạng ngốc ngếch của Hiên Viên Hạo thì đẩy hắn một cái, sau đó buồn cười nói: "Còn không mau ôm tân nương lên, đừng làm trễ giờ lành.”

Hiên Viên Hạo nghe vậy thì lập tức lấy lại tin thần, hắn tiến lên, tay run rẩy ôm lấy Nhược Vi, thân thể Nhược Vi hơi cương cứng một chút vì động tác này.

Không chỉ là Nhược Vi, mà tất cả mọi người ở đó cũng ngây ra. Ở quốc gia này, tân lang không bao giờ ôm tân nương từ nhà mẹ đẻ, hành động này của Hiên Viên Hạo quả là làm người ta khiếp sợ, như là thổ phỉ đoạt tân nương vậy.

Mà Quái lão đầu nhìn thấy hành động của Hiên Viên Hạo cũng là bất đắc dĩ bĩu môi. Ông đang muốn lên tiếng thì Hiên Viên Hạo đã nói một câu: "Giờ lành sắp tới!" Nói xong, hắn sải bước lướt qua Quái lão đầu đi ra phía ngoài. Nếu hôm nay không phải là ngày đại hỉ thì Quái lão đầu đã đánh Hiên Viên Hạo một trận.

Mọi người thấy tân lang ôm tân nương bước ra ngoài thì trợn tròn cả mắt. Nhược Vi tức giận nhéo hắn hai cái thì hắn mới không lộn xộn nữa.

Chương trướcChương tiếp